Cảm kích trước tấm lòng của anh nên tôi đã yêu anh. Từ khi làm người yêu của anh, anh càng quan tâm và yêu chiều tôi hơn. Anh cũng đến thăm tôi nhiều hơn và mỗi lần đến thăm lại mua quà, khi thì cái quần cái áo, cái túi xách, khi lại bộ đồ trang điểm,…
Nhờ có anh, cuộc sống của tôi rất đầy đủ, không phải lo đến tiền nong, không những thế anh còn giúp đỡ tôi tiền mua thuốc thang hàng tháng cho bố. Tôi đã dẫn anh về nhà chơi và đến nhà anh thăm bố mẹ anh. 2 gia đình đều rất ủng hộ cho tình yêu của chúng tôi và mong cho 4 năm đại học của tôi sớm kết thúc để làm đám cưới.
Mọi chuyện đang vui vẻ thì tai họa ập đến, người yêu tôi ôm lô đề nên đã bị thua lỗ, mất hết tài sản mà vẫn không đủ trả nợ. Anh trở nên trắng tay, không còn tiền để chu cấp cho tôi học hành.
Nghĩ lúc khó khăn nhất anh đã ở bên tôi, giúp đỡ tôi về vật chất và tinh thần để tôi thực hiện ước mơ vào đại học, nên tôi đã luôn ở bên chia sẻ, động viên anh. Tôi khuyên anh bình tĩnh để bắt đầu lại từ đầu. Tôi cũng sắp ra trường, nên không cần anh phải chu cấp cho tôi nữa.
Thế nhưng người yêu tôi không đơn giản như thế. Với bản tính tiêu tiền không tiếc tay, giờ không còn tiền tiêu xài, lại nợ nần chồng chất nên anh ấy luôn cảm thấy ngứa ngáy chân tay.