18 năm tôi không gặp lại hắn, nên bạn biết là tôi sẽ run đến mức nào mà. Chỉ nghĩ đến việc gặp hắn là tôi đã vã mồ hôi. Chúa ơi, ai lại nghĩ sẽ gặp lại người mình yêu sau 18 năm xa cách và được tiếp đón một cách nồng nhiệt như thế? Cả gia đình bốn người: Trisan, Nadia vợ hắn, Tom – cậu con trai hắn và cô bé Mary – con gái hắn, đã làm một bữa tiệc thịnh soạn để đón tôi. Trisan có vẻ già dặn và chính chắn hơn, nhưng đôi mắt đẹp tuyệt vời và cái miệng cười đáng yêu thì chẳng thay đổi chút nào. Tôi đã không ngăn được xúc động khi Trisan ra mở cửa cho tôi. Và khi hai chúng tôi ôm chầm lấy nhau, tôi có thể nói rằng, nếu không có vợ con Trisan đứng đằng sau thì chắc hẳn hai chúng tôi đã hôn nhau mất rồi. Theo Trisan nói, thì tôi vẫn giữ được sự tươi trẻ như ngày nào. Hừ, không thế mà được à. Tôi đã luyện tập thật hăng và giữ thân hình mình kĩ còn hơn mấy minh tinh màn bạc. Nadia thì rất thân thiện. Cô ta là một nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, có tài và nổi tiếng của vùng LA. Mary thì đáng yêu vô cùng. Cô bé chỉ cho tôi xem bức ảnh tôi tặng Trisan. Nó được để ở một vị trí trang trọng trong album ảnh gia đình của họ. Còn cậu bé Tom, có vẻ đĩnh đạc hơn cái tuổi 18 của nó, cứ cười hoài khi nghe tôi nói chuyện và tỏ vẻ thán phục tôi. Nó vừa tốt nghiệp phổ thông và đang có nguyện vọng học về vi tính. Phải nói nó giống Trisan y như đúc. Còn bữa ăn thì ngon tuyệt và lâu lắm rồi tôi mới hưởng lại cái không khí gia đình đầm ấm. Trong suốt bữa ăn ấy, cả năm chúng tôi lúc nào cũng cười thật vui vẻ. Chao ôi. Tôi không nghĩ mình lại được đối xử tử tế đến thế. Sau bữa ăn, chúng tôi ngồi uống trà và nghe Nadia dượt lại đàn. Lát nữa đây cô ấy sẽ biểu diễn tại nhà hát lớn thành phố. Cả nhà mời tôi đi xem hoà nhạc nhưng do vẫn còn hơi say máy bay nên tôi từ chối. Tom xung phong ở lại tiếp tôi còn ba người Trisan, Nadia và Mary nhanh chóng thay đồ và đến bốn giờ thì họ lái xe đi mất.