Năm 25 tuổi tôi cưới vợ cho bố mẹ vui lòng. Tôi muốn tìm được khoái cảm khi làm tình với vợ mình, nhưng thực sự tôi không thành công lắm. Vợ tôi rất hưng phấn nhưng tôi thì không lúc nào là không nghĩ đến việc tiếp tục làm tình với những người cùng giới. Ngay cả khi vợ tôi mang thai, tôi cũng chưa dứt hẳn ý nghĩ sẽ sống thật với bản thân mình. Số phận cũng không muốn để tôi yên. Một tai nạn thảm khốc đã cướp bố mẹ tôi cùng vợ và đứa trẻ chưa chào đời. Năm 27 tuổi là lúc tôi bắt đầu sống thật với bản thân mình, tôi bắt đầu tìm lại thói quen ve vãn và làm tình với vài chàng trai thanh lịch. Nhưng tôi che dấu khéo đến nỗi suốt 10 năm qua, hàng xóm, bà con và đồng nghiệp cứ nghĩ rằng vì tôi chưa quên được vợ mình nên vẫn còn “cô độc”.
Trong suốt 10 năm đó, ngoài David – thầy giáo của tôi, tôi còn quan hệ với hai chàng trai khác. Một người cùng công ty với tôi (cả tôi và cậu ta đều che dấu việc mình là đồng tính) và một người là bà con xa của tôi. Nhưng việc làm tình không được thường xuyên lắm. Tôi dành cho David 1 tuần, cho cậu em bà con xa 1 tuần trong một năm. Còn anh bạn đồng nghiệp, nhất là sau khi cậu ấy chuyển công ty, chúng tôi chẳng còn gặp nhau nữa.
Tong suốt 10 năm đó, tôi chưa bao giờ quên được Trisan. Nụ cười, khuôn mặt điển trai, thân hình lực lưỡng của hắn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không tài nào tìm ra hắn. Cứ năm sáu ngày là tôi lại mơ thấy hắn và sau đó thì tôi thủ dâm như điên. Tôi cũng nghĩ đến việc tìm lại Trisan trên mạng, nhưng kể từ lần cuối tôi tìm đến giờ là đã một năm tròn nhưng vẫn bặt vô âm tính.