Bỗng nó cảm thấy đau nhói, mở mắt ra thì thấy một mảnh ván từ đâu không biết va vào nó, mừng còn hơn bắt được vàng nó chụp lấy cố sức bám vào và đở con em lên trên, Xasa nằm không nhúc nhích hơi thở thoi thóp.
Trời bắt đầu sáng tỏ xung quanh nó bốân bề là nước, thấp thoáng đâu đó vài cái nóc nhà nhô lên khỏi mặt nước, mắt nó sáng lên khi thấy một ngôi nhà đang nổi cao trên mặt nước nhờ được dựng trên một gò đất cao. Dùng hết sức bình sinh nó vừa bơi vừa kéo tấm ván về phía đó, với những nổ lực phi thường thì cuối cùng nó cũng đến được gò đất đó.
Lên trên bờ nó nằm vật ra thở hừ hừ rồi chợt nhớ đến đứa em gái, nó lồm cồm ngồi dậy xem chừng Xasa. Lúc này người xasa xanh tím và tái vì lạnh, môi trắng bệt trông như một xác chết, nó rờ tim thì không thấy dập hoặc đập rất yếu nó cũng không rõ nữa.
Sực nhớ ra điều đó, nó vội vàng làm hô hấp nhân tạo cho đứa em, môi nó kê vào miệng đứa em thổi mạnh, một chút do dự rồi nó đặt hai bàn tay lên trên cái vú trái bé nhỏ nhấn mạnh, hết nhấn rồi thổi vào miệng. Một lúc sau Xasa bắt đọc giật nãy người lên miêng ọc ra nước, rồi thở thoi thóp, mở mắt nhìn thằng anh một lúc lâu sau nó mới nói:
– Mình con sống hả anh Ivan !
– Ừ mình còn sống.
– Đây là nơi nào hả anh ?
Lúc này Ivan mới có dịp quang sát cảnh vật xung quanh, một cảnh vật xa lạ lần đầu tiên nó nhìn thấy.
– Anh cũng không biết nữa, chắc nơi này xa làng mình lắm !
Nó đở đứa em lên, dìu về phía ngôi nhà, đẩy cửa bước vào nó cất giọng:
– Có ai trong nhà không, có ai ở đây không vậy?
Hoàn toàn im lặng, nó đoán chắc mọi người đã bỏ đi hết rồi, nên mạnh dạng bước hẳn vào trong, đặt con em lên cái giường ở góc phòng rồi đi xung quanh xem xét.