Trong căn nhà một tầng đơn sơ nằm sâu trong con ngõ chật hẹp, anh Thân Minh Tuấn (SN 1968, bố nạn nhân) buồn bã tiếp chuyện với PV.
Anh Tuấn nói, giọng nghẹn lại vì nỗi ân hận và day dứt: “Gia cảnh khó khăn, tôi phải vào tận trong Nam để làm công nhân. Một năm chỉ về nhà độ vài lần. Đợt này vừa vào được hơn chục hôm thì nghe tin buồn của con. Lúc người nhà báo tin con bị thương tôi đã vội vã ra ngay bắt chuyến máy bay sớm nhất trở về mà vẫn không kịp. Lúc về đến nơi thì con tôi đã được người thân cho vào áo quan, lo các thủ tục an táng mất rồi. Cháu chẳng được kịp nhìn tôi lần cuối”.
Nhớ lại những khoảnh khắc ít ỏi bên con gái, anh Tuấn nghẹn đắng, giọng khô khốc kể: “Từ lớn đến bé, cháu vẫn là một đứa trẻ ngoan, biết nghe lời bố mẹ, không chểnh mảng học hành và chơi bời. Tuy nhiên do nhận thức kém nên cháu chỉ học ở mức độ trung bình, không được xuất sắc như chúng bạn”.
Chính vì những lẽ đó, khi nghe tin người thân báo con mình là nạn nhân trong một vụ xô xát, người công nhân bao bì kim loại đã không khỏi bị sốc. Phải bần thần hồi lâu và liên tục dò hỏi qua các kênh thông tin khác, anh Tuấn mới chịu tin đó là sự thật.
“Khi bước về tới sân nhà, nhìn thấy di ảnh con gái, hai chân tôi qụy xuống. Tôi chưa bao giờ khóc nhưng đúng lúc ấy tôi đã không thể kìm lại được, đau đớn lắm các anh ạ”, anh Tuấn nói rồi thở dài buồn bã, những giọt nước mắt khẽ lăn trên gương mặt đen sạm, hốc hác.