-Khiếp của chú được bao nhiêu thế , anh được ít quá ,c hỉ tại cái lười lên nó mới như thế này
-Anh mày còn được hơi bị nhiều đấy nhé , sao chú có vẻ đen hôm nay đi giả xúi không nào , kiếm con hàng nào ngon ngon mà đi ,cứ coi như là hôm nay anh bao được chưa
-Rồi nhưng mà chơi hàng ngòai chán lắm , đâu có được như ăn rau mình trồng đâu ,hay là đến là cái Hường như chú miêu tả cho anh đi , anh là anh thấy cũng tạm ổn đấy
-Ổn thì ổn rồi nhưng mà chủ yếu là có làm quen được với em ấy không mới là điều quan trọng.Chứ mà làm được em đấy thì không còn gì bằng nữa rồi .
Tôi nóinhư vậy rồi rút điện thoại gọi cho Hường .Mọt giọng ngọt ngào vang lên trong điện thoại
-Anh à, em Hường đây!
-Em có rỗi không , đi chơi với tụi anh chút , anh với thằng bạn anh vừa được 1 khỏan .lên mời em đi chơi
-Bây giờ á?Bây giờ thì em có việc bận một chút ,khỏang một tiếng nữa được không anh ?Em đi xin phép chủ cửa hàng đã
-Được rồi, một tiếng nữa anh đến đón , mà em đang làm ở đâu đấy ?
-Em đang là ở cửa hàng Mĩ phẩm cách nhà em mấy trăm mét thôi đó ,anh cứ đi lên rồi em ra đói là được , hẹn anh 1 tiếng nữa nhé
-Rồi anh biết rồi ,khi nào đến anh sẽ gọi cho em
Nói xong thì tôi mỉm cười mà nói với Bình .
-Được rồi đấy nhưng mà em ấy hơi bận một chút . Nửa tiếng nữa thì chú đi với anh , Anh chỉ có thế giúp chú được đến đây thôi đấy nhé ,không hơn được nữa đâu nghe chưa