VN88 VN88

Cảnh bú liêm âm hô hé cửa nước nôi phè phỡn – truyện 18+

Thời cuộc đổi thay, tôi chạy qua Mỹ thì gặp lại chị Xuyến, chị ấy cho biết trong chuyến đi mẹ chị chết đi trên biển. Tôi đau khổ nghe tin. Và trời ạ! Người ghét tôi nhất hồi đấy là chị Xuyến lại là vợ tôi bây giờ. Xuyến thân thể y hệt mẹ cô, nhưng trẻ hơn. Không bao giờ Xuyến biết được sự liên hệ giữa tôi và mẹ cô, tôi không hở môi. Tới bây giờ hai ba mặt con, xuyến không bao giờ gọi tôi bằng anh, mà chỉ gọi trống không bằng tên như Châu ơi, Châu hởi V. . . vv. Lần đầu tiên tôi đụ nàng , Xuyến cắn răng không rên la dù sướng, nhưng sau này tôi bú lồn thì nàng cũng phải bật ra tiếng rên nhỏ. Tôi gặp lại chị Xuyến là do thượng đế sắp xếp. Sau khi ly tán gia đình Xuyến cũng chia lìa, thằng Khánh ở tiểu bang xa. Quê người một mình gặp đồng hương là tôi săn sóc tận tình, và nàng bằng lòng khi tôi nói tiếng yêu, dù nàng thổn thức với tôi là nàng lớn tuổi hơn tôi. Khi tôi rờ tới lưng quần nàng, thì Xuyến khóc nói: “Tôi bị hải tặc làm hỗn, nếu không chê. . thì. . . !” Tôi trả lời liền : “Chuyện nhỏ, tôi yêu Xuyến, mình nghĩ đến tương lai. . . . . . . . . . . xa hơn!”

Tôi đụ Xuyến, vợ tôi, tận tình cho đến ngày hôm nay dù có hai ba mặt con. Không bao giờ tôi phản bội vợ tôi. Tôi yêu nàng, và nàng yêu tôi. Chúng tôi đã thành thật với nhau từ phút đầu tiên. Thằng Khánh gởi thư cho tôi: ” Thưa anh Châu. . . Mày khỏe không thằng trời đánh!” Trời! Thằng khốn, bạn tôi, em vợ tôi ăn nói như vậy, tôi đưa Xuyến coi, nàng cười nhìn tôi nói: “Hồi đó thấy mặt ông là tui. . . !” ” Không ưa sao cho tui bề tới giờ!” Tôi trây trớt. ” Ai biết!” Nàng đỏ mặt, tôi tấn công: ” Chà! Ai chớ đụng tới thằng nầy là mê!” “Xí! Ai mà mê!” Tôi ôm vợ tôi, xoa nhẹ hai núm vú căng cứng, tôi thò tay xuống âm hộ nàng mân mê, tôi thì thầm:
“Cái nầy của ai đây?”
“Của ai thì biết đấy!” Xuyến rướn người tra lời sau những cái móc lồn của tôi.

VN88