VN88 VN88

Cậu Hai Đức – Loạn luân 18+

Tư Lùn nghe chủ gọi đêm hôn, ngỡ rằng bà Hội Đồng bị trúng gió cảm mạo, Tư Lùn qúynh quáng chui khỏi nốp, chạy bương lên tới cửa buồng.
– Khuya lơ khuya lắc bà gọi con có việc chi gấp vậy?
Bà Hội Đồng nằm dài trên bộ phản bóng ngời nước mun đen tuyền, vẻ như mệt mỏi ra lệnh:
– Mày phủi cẳng leo lên bóp tay chân cho bà coi. Hồi chiều ra vười coi tụi nó lên liếp xong bà vô ăn mấy miếng trầu, vậy mà bà ể mình mỏi tay nhức chân quá.
Tư lùn nhanh nhẹn làm theo lời bà chủ. Dù cơn buồn ngủ vẫn còn mà Tư Lùn đâu dám từ chối. Vừa xoa bóp cặp đùi trắng phau như bột, chị ta thầm tấm tắc khen ngợi:
– Bà già năm mươi rồi mà cặp đùi còn săn chắc, tho thả như con gái vậy.

Tư Lùn bỗng ngáp dài bởi giấc ngủ bị phá nửa chừng. Bà Hội Đồng dường như hiểu ý nên bà hỏi xã giao:
– Nè… Sẵn có bây lên, bà hỏi lại cho khỏi quên.
– Dạ, bà hỏi gì con?
– Nghe nói hồi trước quê con ở Cô Tô, Hà Tiên phải hôn?
– Dạ đúng.
– Ủa… Rồi sao bây lưu lạc tới Tam Bình này vậy?
– Chẳng là hồi con mới 5 tuổi, má của con mất sớm, tía con đi ghe vỉa hay tin má chết, tía con mới cho con xuống ghe đi theo. Trôi nổi khắp xứ, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chừng tới đây, tía con bạc phước mắc bệnh nặng theo ông bà. Con côi cut bơ vơ, bà biết chuyện nên rước con vìa nuôi đến giờ. Tính ngót ngét cũng trên 2 năm rồi.
Tư Lùn nói đến đó bỗng khựng lại hỏi bà Hội Đồng:
– Nhưng … Chuyện này bà biết rành hơn con mà!
– Ừa… Đầu óc tao bây giờ sao kỳ quá, hổng nhớ gì hết trọi.

VN88