Hồng nửa thích, nửa có vẻ e ngại, hỏi lại Loan:
– Nhưng mà đàn ông ở đâu có sẵn cho Hồng đâu?
Loan cười nắc nẻ, tỏ vẻ đàn chị:
– Trời đất quỷ thần ơi, hơi sức đâu mà lo đàn ông thì ở đâu lại hỏng có. Thằng đàn ông nào mà lại không mê gái đẹp. Chỉ sợ mình hỏng đẹp thì thôi, chớ đã đẹp thì tụi nó bu lại như ruồi bu cặc ngựa.
Hồng im lặng. Im lặng có nghĩa là bằng lòng. Nó hỏi Loan thêm một câu nữa:
– Mình chỉ cặp để moi tiền thôi, chớ khỏi cần sống với thằng nào hết hả?
– Khỏi. Thằng nào muốn thì gọi mình. Mình cần tiền thì gọi lại nó. Gọi qua gọi lại vui hơn. Khỏi sợ lèng èng, phiền phức.
Hồng vận chưa an tâm, nó hỏi thêm:
– Sao Hồng nghe nói Gái Gọi là mấy cô gái nhảy dù, cũng sống bình thường như mấy người khác nhưng hễ có mối người ta gọi tới thì mấy cổ đi ngủ với họ, phải vậy hôn Loan?
Loan thản nhiên:
– Thì cũng gần giống nhau thôi. Chỉ khác một điều là mấy cô đó tiền trao cháo múc. Còn tụi mình thì high class hơn. Có nghĩa là mình chỉ cặp bồ một số nào đó thôi. Chỉ đi với kép thôi chớ hổng phải đụng ai cũng ngủ. Nói thẳng ra là làm nhân tình tụi nó, vừa sướng hơn, vừa nhiều tiền hơn mà hỏng có ai khi dễ.
Hồng thở dài một cái. Vậy là coi như số phận của nó đã quyết định xong. Bây giờ chỉ còn làm theo những gì Loan dạy.
Bộ đồ treo trong tủ kính ở khu shopping lại trở về trong đầu Hồng. Cái giá một ngàn với Hồng lúc này là quá lớn. Hơn một tháng lương của nó chớ ít ỏi gì. Nhưng muốn như Loan thì phải chịu thôi, phải sửa nhan sắc, ăn diện sang trọng thì mới gần gũi đàn ông có tiền được. Nếu không thì nó cũng sẽ trở thành loại tiền trao cháo múc như Loan nói hay sao? Hồng gọi phone lại cho Loan, hỏi nó ý kiến về vụ tiền đâu để mua quần áo mới.