Sau mấy cái bắt tay giao hữu, bốn người lục đục kéo nhau r axe đi nhà hàng, gọi tiệc sơ giao.
Dũng qủa là người đàn ông lịch sự, hắn mở cửa cho Hồng và Đoàn ngồi lên xe ở băng sau, rồi mới mở cửa cho Loan lên ghế trước. Xong mới ngồi vào tay lái.
Chiếc xe đắc tiền lướt êm ru trên đường phố. Ngồi ở băng sau, Hồng bắt buộc phải thấy Loan đang ngã người thiếu điều lọt vào lòng Dũng. Thỉnh thoảng Loan lại chồm qua hun Dũng chùng chụt, làm như thể là thong yêu hắm ghê lắm.
Ngồi cạnh Hồng, Đoàn cũng thấy nàng có vẻ e lệ, mắc cỡ, hắn mở miệng để đánh tan sự yên lặng.
– Em qua đây lâu chưa?
Hồng nói y như những lời Loan đã dạy nó:
– Em mới qua có ba tháng
– Em thấy xứ Mỹ vui hay buồn?
Hồng trả lới như cái máy:
– Buồn thấy mồ hà.
Gã đàn ông ra vẻ sành sỏi tâm lý, hắn an ủi:
– Ai mới qua cũng vậy hết. Từ từ sẽ quen. Quen rồi mới thấy Mỹ là vui.
Hồng lắc đầu vừa trả lời:
– Em thì em thấy chắc khó vui lắm.
Gã đàn ông thắc mắc:
– Sao vậy?
Hồng trả lời ngay bằng câu nàng đã học thược lòng:
– Em thấy ai cũng có chồng, có người yêu bên cạnh. Còn em không cha, không mẹ, không có cả người yêu thì làm sao vui được.
Đoàn cảm thấy lòng hớn hở ngay tức khắc. Cô nàng không có gia đình chồng con, chàng còn chờ gì nữa mà không nhào vô. Đoàn nghĩ thầm: “Dù mới qua, nhưng Hồng có cái dáng dấp rất là bắt mắt. Thứ nhứtlà cao ráo, to con rất xứng với Đoàn. Thứ hai nữa là cái nước da bánh mật trông rất khoẻ mạnh. Mà khoẻ mạnh là Đoàn thích lắm. Có khoẻ mạnh mới chơi nhiều được.”