VN88 VN88

Cây Mận Sau Nhà – Truyện loạn luân 18+

Ông Bảy buộc nó dưới chân bàn xong, không quên để sẵn cây mã tấu và cái xô đựng rồi trở vào ngồi cạnh thầy Năm. Thầy đang niệm chú hay đọc kinh gì đó mà thấy thầy tay chấp đôi để giữa ngực, chân xếp bằng, mắt nhắm nghiền thiền định.

Gió bên ngoài thổi một ngày một lớn. Tiếng gió hú sao mà rùn rợn như tiếng ai réo rắt. Ông Bảy ngồi chờ thầy Năm ra hiệu cho ông phải làm gì, nhưng thầy Năm đã nhập tâm rồi thì khó mà lay động. Ông rón rén đi vòng qua bên hướng Tây để đóng hết cửa cái và cửa sổ lại. Tiếng con Kiki sau vườn kêu “ẳng ẳng” càng lúc càng lớn càng thêm ghê rợn. Ông nghĩ thầm “Chắc nó lạnh lắm, nhưng thôi… mặc kệ”. Ông trở lại chổ ngồi, bắt chước thầy Năm ngồi xếp bằng niệm chú. Nhưng ông chả biết niệm cái gì hơn là câu “Nam Mô A Di Đà Phật”. Ông chẳng niệm được bao lâu, vọng niệm của ông cứ đưa ông vào quá khứ. Những khung cảnh của ngày xưa hiện ra trước mắt như là phim hồi ký. Hình ảnh của Mận trong bộ áo nghèo nàn xuất hiện cùng với thằng Khu như mới ngày nào, khi cả hai tay trong tay bước qua nghạch cửa, cuối đầu chào bậc trưởng thượng. Tiếng nói của Mận trong trẻo. Tiếng cười khúc khích của nàng thật là có duyên. Ánh mắt của nàng nhìn ông thật kính mến. Rồi hình ảnh đẹp đẻ chỉ thoáng qua thôi để chừa lại nổi kinh hoàng diễn ra trước mắt ông. Bộ áo nghèo nàn của Mận bị một bàn tay xé rách bươm. Tiếng nói của Mận được thay bằng tiếng thét kinh hoàng “Á, đau quá!”. Tiếng cười của nàng được thay bằng tiếng năn nĩ xin tha: “Tía à, tha cho con đi, con không muốn đâu Tía!”. Nó văng vẳng đâu đó nhưng mà nó đi thấu vào tận tâm cang của ông. Ông không còn chịu đựng được nữa rồi. Những tiếng chặt thịt từ cây mã tấu như đang bổ vào đầu của ông từng nhát, từng nhát một. Long đầu, nhức nhối. Ông bỗng mở mắt ra để đánh thức cơn mê thì thấy khắp phòng đều tản mạn một mùi thơm hoa mận. Sương mờ trắng cả không gian. “Ta đang mơ hay đang tỉnh”. Ông thì thào. Ông quạt quạt cánh tay cho hơi sương tan ra để nhìn cho kỹ. Tấm lưng của thầy Năm vẫn còn đó. Ông yên tâm hơn. “Mình con đang tỉnh”. Tiếng đồng hồ điểm sang canh hai càng làm cho ông tin thêm là ông còn tỉnh. Ông vói tay khều vai thầy Năm. Thầy quay lại, bỗng thầy la toán lên :
– Ủa, con Mận !
Ông chuẩn bị ù té chạy thì bị Mận níu trở lại. Ông hoảng sợ, quỳ xuống xin tha :
– Mận ơi, con tha cho Tía đi. Tía không dám còn tái phạm nữa.
– Tía, con nè, Tía nhìn con đi, con đâu có ăn thịt Tía đâu mà tía sợ.
Ông sợ điếng hồn nên đâu có dám ngước lên nhìn Mận. Ông nhìn xuống hai chân của nàng. “Chân chạm đất, vậy là không phải ma. Ngươi là ai”. Bất chợt ông ngước lên để nhìn cho kỹ ai dám giả ma giả quỷ để hù ông. Ông bỗng tròn xoe đôi mắt kinh ngạc. Trước mặt của ông là một nàng tiên giáng trần. Nàng đẹp quá. Mày cong lá liễu, đôi mắt ngọc long lanh, mũi dọc dừa, mặt trái soan trông thanh tú làm sao !. Nàng vận chiếc áo choàng trắng trông y như con Thiên Nga. Ông nhìn không chớp mắt, miệng lẩm bẩm:
– Mận, con đẹp quá hà !
– Tía, Tía hãy tới đây !

VN88