Thế rồi chính anh Sơn là người mang “đồ chơi” tình dục đó về. Anh nói muốn giúp vợ có thêm nhiều cảm giác. Anh hi vọng điều này sẽ khiến vợ cảm thấy hài lòng hơn với cuộc sống hôn nhân. Quả đúng như anh mong đợi, chị Hòa đã tìm lại được những phút giây thăng hoa nhờ món “đồ chơi” mà anh mang về. Tuy nhiên, câu chuyện sau đó lại là cả một điều phiền muộn.
Sau khi được chồng “bật đèn xanh”, mang “đồ chơi” về cho, chị Hòa thường xuyên sử dụng, nhất là khi anh không có nhà. Một mình có thể tự thỏa mãn được nên khi chồng ở bên, chị bỗng cảm thấy chán nản không còn cần chồng nữa. Tối nào chồng đi làm về, chị cũng lên giường là ngủ một mạch. Những cuộc “vui” giữa hai vợ chồng thưa dần vì vợ không còn có hứng thú. Anh Sơn cảm thấy buồn nhưng không biết tại sao. Hai vợ chồng cứ dần dần xa cách.
Phải rất lâu sau, khi vợ chồng gần như sống mà không có hoạt động tình dục, anh Sơn mới gọi vợ ngồi lại để trò chuyện. Cho tới lúc này, chị Hòa mới nhận ra mình đã quá vô tâm với chồng. Chị cố gắng bỏ thói quen nghiện “đồ chơi” mà thay vào đó là tìm sự hòa hợp cùng với chồng. Mặc dù mọi chuyện không dễ dàng và cũng không nhanh chóng mang lại khoái cảm như khi sử dụng dụng cụ hỗ trợ nhưng tình cảm vợ chồng nhờ thế mà được giữ bền chặt.