Thấy tôi độc thân bừa bộn, chị thường mượn ngày nghỉ đến thu dọn nhà hộ. Tôi thuê căn phòng bé tí mà không giữ được nếp gọn ghẻ. Chị thường gắt gỏng: cậu bẩn quá, quần áo thay quẳng tứ tung, mền mùng ẩm cũng chẳng giặt.
Nhân có chị giúp, tôi càng ỷ y bỏ loàm toàm đầy nhà. Một lần bất cẩn để chị bắt gặp cái quần dính đầy khí khô cứng như mo cau, tôi mắc cỡ quá sức. Chị Phương bêu cái quần cho tôi nhìn mà kêu oang oang: cậu làm thế này à.
Thực ra, chị nghĩ là tôi thủ dâm nên trách mắng. Đến khi nghe tôi kể bị mộng du chị mới ớ ra và có vẻ thương hại. Chị bảo: trai mới lớn thường mơ tưởng bậy, đừng dại mà tự vọc mình. Quen tay làm bộ phận hỏng đi, sau không còn tự nhiên, vợ nó trách đấy.
Tôi dấu kín việc nằm mơ thấy mình làm tình với chị nên bắn dữ dội, cả một khoảng phía trước dây rớt cứng òm. Chị ngửi kêu tanh, làm tôi ngượng bằng chết. Bữa nay chị lại đến, đuổi tôi quầy quậy như xua tà, tốc chăn, kéo tay lôi. Tôi van xin để ngủ thì chị bất kể xốc vô cù léc cho tôi phải thốc lên.
Ngặt cái, con trai sáng dậy buồi cứng ngắc nên tôi phải lom khom dấu che. Chị Phương biết mười mươi nhưng vốn thích trêu nên cà khịa: sao cậu không đứng thẳng lên hả. Tôi ấp úng tại…tại… mà miệng không mở thốt lời được.