Tôi vơ cái chăn đơn che thì chị Phương giật kéo ra. Y như hai người đang lừa thế đấu vật. Cái áo chị mặc khoét rộng như loại áo dài không cổ nên khi chị cúi xuống giành tấm chăn, tôi nhìn thấy hết trơn bộ ngực nặng của chị. Điều này càng làm buồi tôi ngỏng tột độ.
Đã vậy chị còn áp sát vô giành làm hai vú bị trì kéo nhảy nhót tưng bừng dù được cái nịt vú giữ che chằng chịt. Tôi hét lên: đừng mà chị, em muốn chết lên đây này. Chẳng biết vô tình hay cố ý, chị càng gắng sức kéo chăn. Tôi châng hẩng khi đáy quần đội cao như cái dùi ló ra trong bọc.
Chị Phương cũng choáng khi nhìn thấy cái vật lù lù nên đứng chết trân, ôm lấy chăn trước ngực. Tôi lắp bắp nói với chị: sao chị lại ép nài tôi, bữa nay chị lại còn mặc cái áo ác ôn, tôi đang khốn khổ vì của nợ lại thấy bùng nhùng vú chị, làm sao không ngỏng bạo.
Chị Phương sững đi. Tôi cũng chẳng cần e thẹn nữa cứ đứng thẳng băng làm buồi dái chọc lừng lững ra ngoài. Chị Phương quay ngoắt đi, mặt thoáng đỏ. Tôi chụp chị từ phía sau, giụi mặt vào sau gáy chị, miệng đớp mấy sợi tóc mai làm chị nhột.
Chị nhúc nhích tránh qua tránh lại, tôi bị hớp hồn vì tánh nũng nịu của đàn bà. Tôi quàng tay ôm gọn lấy ngực chị, chị Phương thu tay che giữ không cho chạm vào vú. Cơn dục bùng bùng lên, che mờ tịt mắt mũi tôi. Đứa con trai càng bị cấm đoán thì càng tỏ ra khao khát háu ăn.