Trong một lần nói chuyện ngẫu nhiên với ông Tom, tôi được biết bà đúng là người Việt. Giáo sư Tom biết bà Minh vì hai người là dân đồng nghiệp. Trước năm 1975, bà từ Việt Nam sang Lào nghiên cứu chuyên đề gì đó. Sau đại biến 75, bà kẹt lại ở đó và lấy một ông giáo sư người Mỹ. Sau đó cả hai vợ chồng về Hoa Kỳ định cư, và bà kiếm được việc làm trong một đại học địa phương.
Theo giáo sư Tom, ông chồng bà Minh rất lớn tuổi, đã về hưu và bệnh tật rất nhiều. Có lẽ vì buồn chuyện gia đạo không con cái và đời sống xứ người cô quạnh, nên bà Minh thường hay tổ chức tiệc tùng mời bạn bè đến nhà chơi. Ông Tom hứa sẽ mời bà lại nhà giới thiệu với tôi vì hai người cùng là người Việt và cùng làm việc trong đại học.
Mấy tuần sau, giáo sư Tom giữ lới hứa, mời bà Minh và ông chồng lại nhà ăn cơm tối. Hôm đó tôi trổ tài nấu món sukiyaki mà tôi đã học lóm được của mấy bạn người Nhật lúc còn đi học. Đúng như ông Tom tôi kể, ông chồng bà Minh lớn tuổi, tóc bạc phơ, đi đứng chậm chạp, tay chân hơi run. Còn bà Minh thật là tương phản, bà trông trẻ trung, đi đứng nhanh nhẹn, ăn nói vui vẻ hoạt bát.
Khi nói tiếng Việt với tôi, bà xưng Minh và gọi tôi bằng tên ngọt xớt mặc dù bà lớn hơn tôi xấp xỉ một con giáp. Còn tôi thì vẫn theo kiểu Việt Nam, gọi bà là chị và xưng em. Theo bà kể thì bà ngày xưa bà học trường Ma Sơ, sau này đổi lên Gia Long. Lên Đại học thì bà chọn ban Khảo Cổ vì bà hằng yêu mến nghề này. Bà khen tôi nấu ăn ngon, học giỏi, chắc là đắt đào.