Bà Minh và tôi nói chuyện rất tương đắc, một phần vì bà khéo nói, một phần vì cả hai ít có dịp nói tiếng mẹ đẻ, và một phần vì tôi hiểu biết nghề chuyên môn của bà khá nhiều. Sau buổi gặp mặt ban đầu, chúng tôi gặp nhau rất thường, vì tôi cũng cần bầu bạn, nhất là bạn khác phái. Lúc thì bà hẹn tôi đi ăn trưa. Có khi tôi rủ bà đi xem xi nê hay xem triển lãm trong Đại học. Bà rất thân mật với tôi, còn tôi rất thoải mái với bà vì bà không điệu bộ, õng ẹo như mấy cô gái trẻ tuổi mà tôi giao thiệp trước khi đi làm xa.
Bà Minh tâm sự cho tôi đủ thứ chuyện. Bà lấy chồng vì hoàn cảnh bắt buộc chứ không phải vì tình yêu chân chính. Người yêu cũ của bà vẫn còn ở Việt Nam và hình như cũng lập gia đình rồi. Có lần uống cà phê, bà than đời sống gia đình thiếu hạnh phúc. Tôi hỏi kỹ hơn thì bà nói thẳng là ông chồng bà liệt dương từ mấy năm nay. Vừa nói bà vừa nhìn tôi với vẻ dò xét. Lúc đó tôi cũng vui miệng nói đại “như vậy chắc chị cũng thiếu lắm hả?” Tôi thấy bà mắc cở không trả lời, đỏ hồng đôi má, trông thật là đáng yêu. Lúc đó một ý tưởng hắc ám len lén vào óc tôi nhưng rồi nó tan biến đi ngay.
Sau lần nói chuyện đó, tôi thấy bà có vẻ thay đồi, hay giữ ý tứ hơn và có ý tránh gặp tôi. Có lần tôi gọi điện thoại hỏi bà có giận tôi không thì bà quả quyết là không. Một hôm tôi vừa về văn phòng sau mấy giờ giảng bài mệt nhọc thì bà Minh gọi điện thoại. Bà mời tôi lại nhà thăm bà sau giờ ăn tối. Tôi hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu bà mới tôi đến nhà. Tôi định từ chối vì quámệt, nhưng bà khẩn khoản bắt tôi nhận lời.