Còn bây giờ gặp Phương, cảm giác ban đầu là nàng cũng có duyên, nhất là cái răng khểnh khi cười. Nhưng có lẽ do nước da không trắng mịn như gái Tây nên tôi không thấy hấp dẫn mấy, cũng có thể ban đầu chưa quen tôi còn có ác cảm với những người mặc quân phục cảnh sát cũng như an ninh nói chung. Hơn nữa vừa mới địt mấy tuần liên tục xong nên chắc tinh trùng chưa tích tụ nhiều để có hứng địt nhau. Tuy nhiên thỉnh thoảng tôi vẫn điện thoại rủ Phương đi cafe cho đỡ buồn. Một hôm tôi tình cờ gặp Phương vừa đi dự liên hoan văn nghệ ở cơ quan về và tôi giật mình nhận ra là Phương rất xinh, tuy trang điểm nhẹ và mặc đồng phục an ninh nhưng trông nàng xinh hơn cả những diễn viên điện ảnh mà mọi người vần khen là đẹp. Nàng cười chào tôi mắt sáng lúng liếng, và tôi lại điếng người khi thấy chiếc răng khểnh, sao hôm nay mọi cái ở Phương đều đẹp thế. Xin nói thêm, lúc này Phương đã có chồng, một tay gốc nhà quê nhưng cũng có bằng đại học ở Tây về. Tôi rủ Phương vào một quán cafe rồi chuyện chỉ xoay quanh cuộc sống kiếm ăn sinh hoạt hàng ngày, trong lúc nói chuyện tôi mạnh dạn cầm tay Phương, nàng cười không phản đối và nói “Mấy anh đi Tây về có khác, tự nhiên thế”. Chúng tôi chia tay và từ lúc đó mỗi dêm nằm một mình tôi không sao quên đi được khuôn mặt và dáng người xinh xắn của Phương và tôi bắt đầu tưởng tượng nếu bỏ quần áo ra thì Phưng sẽ như thế nào, người nàng chắc sẽ trắng hơn, vú chắc nhỏ săn chứ không to tướng như của gái Tây, và cái lồn, tôi cứ tự mình tin rằng sẽ nhỏ vừa phải, không nhiều lông lắm, nhất là môi mép lồn không xù xì hang hóc như lồn gái Tây. Nghĩ đến vú đến lồn Phương làm buồi tôi ngỏng lên ứa nước và tôi không còn cách nào khác là dùng tay sóc cho đến lúc phụt tinh ra ngoài, cảm giác thèm khát gim đi nhưng một quyết tâm đã hình thành: thế nào rồi tôi cũng phi địt lồn Phương.