Trong chuyện chăn gối, tôi cố gắng đáp ứng để chiều vợ. Tôi có cảm giác vợ mình là người phụ nữ có nhu cầu tình dục cao hơn người khác một chút. Nhưng với tôi, điều ấy cũng không quá quan trọng vì tôi nghĩ rằng phụ nữ hay đàn ông đều có quyền được sống với khao khát của mình. Tuy nhiên, việc ấy với tôi thực sự khiến tôi hơi mệt mỏi và đuối sức. Tuổi tác không còn cho tôi đủ sức khỏe và ham muốn để tận hượng trọn vẹn “chuyện ấy” cùng vợ. Nhiều hôm đi làm về mệt mỏi, vợ gợi ý, tôi cùng lắm chỉ chiều được vợ “hiệp 1” còn những lần tiếp theo dù biết vợ buồn nhưng tôi cũng buộc phải từ chối vì không còn sức.
Cũng có khi tôi muốn “yêu” vợ nhưng “cậu bé” không còn tuân theo ý muốn của tôi nữa. Nó nhất quyết không chịu “phục dịch” dù cho vợ tôi đã dành rất nhiều thời gian để chăm sóc nó. Nhìn vẻ mặt thất vọng thậm chí là khó chịu ra mặt của vợ, tôi thấy buồn và xấu hổ lắm nhưng lực bất tòng tâm tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi nhủ với lòng, bù lại tôi sẽ yêu thương, quan tâm và chăm sóc cô ấy nhiều hơn.
Vì không muốn vợ vất vả, hơn nữa tôi cũng có đủ điều kiện để nuôi vợ sung sướng nên vợ tôi chỉ ở nhà cơm nước, chăm lo mọi việc. Tôi không giống như những người đàn ông khác, tôi không bao giờ vì công việc mà bỏ bê gia đình. Biết vợ ở nhà sẽ buồn nên tôi luôn thu xếp công việc để trở về nhà sau giờ làm việc. Có lẽ cuộc hôn nhân của tôi sẽ cứ diễn ra bình lặng như thế nếu không có lần đột xuất về nhà giữa buổi sáng.