Cứ sáng dậy ông Huy đều lái xe tới sở và ăn sáng trên đường tới đó. Bà Hạnh thì ở nhà dậy sau và chỉ phải chuẩn bị cho cô con gái cưng của mình. Phải nói thêm là ở trường Tâm là một trong những học sinh xuất sắc, ông trời quả thật là quá ưu đãi đối với cô nên cô vừa có tài vừa có sắc. Rất nhiều chàng trai đã từng muốn làm quen với cô nhưng không hiểu sao khi biết tới gia cảnh của gia đình Tâm thì họ lại quay đi không trở lại.
Theo nguồn tin vỉa hè thì Tâm được biết họ ngại vì gia đình của họ không phải là quá nghèo mà là do gia đình Tâm quá giàu nên họ không muốn phải để người khác nói đũa mốc mà chòi mâm son. Chỉ có tụi con gái là còn chơi với Tâm một cách thân thiết vì chúng vô tư chẳng nghĩ gì cả. Cũng có một số muốn đến với Tâm nhưng để lợi dụng kiếm chác nhưng Tâm đâu có phải đứa ngu mà để người ta xỏ mũi. Tâm cũng buồn vì ở tuổi của nàng thì nàng cũng muốn có một người bạn trai để tâm sự và yêu thương nàng nhưng không cần thiết phải làm người yêu. Nhiều khi nàng cũng muốn bỏ tất cả mọi cái để có được bạn bè nhưng do cuộc sống từ nhỏ của nàng đã quá tốt nên nàng cũng không muốn từ bỏ nó. Ba năm học cấp 3 mà nàng chưa quen được bạn trai nào thân thiết cả, nhưng đúng là càng ngày Tâm càng trổ mã. Với những đường cong trên cơ thể được thể hiện một cách rõ như vậy thì không ai không thèm muốn. Tâm không thuộc loại chơi bời nên nàng đi học lúc nào cũng chấp hành đầy đủ nội quy của nhà trường nên cũng chính vì đó mà không bao giờ nàng bị chê trách gì cả. Ai cũng biết là ở tuổi còn trên ghế PTTH như nàng mà lái xe đi học là không được nhưng vì nàng quá ngoan nên nhà trường cũng không có ý kiến gì cả. Cuộc sống như của Tâm ai cũng thèm muốn, Tâm cũng vui khi có được cuộc sống như vậy nhưng nàng cũng buồn vì chuyện bạn bè.