Hai ngón tay tôi, tuy đã tận tình thụt mạnh vào cửa mình để tự làm cho mình sướng theo cơn dục tình của hai người bên kia. Nhưng chẳng thấm vào đâu. Nó hời hợt, lửng lơ, không tới mức… Hai ngón tay mà mang ra so với hàm ria, và cái lưỡi nóng hổi, cộng thêm hơi thở phì phào ấm cúng của Pierre, thì quả là đần độn, ngu si… Tôi tăng cường thêm một ngón của bàn tay trái chà nhẹ hột le, xem có làm tôi thoả mãn phần nào chăng. Nhưng hoàn toàn là số không.
Dì Khang mê quá. Nếu có ai dí súng vào thái dương, bắt dì ngừng đụ, chắc dì cũng không nghe. Hèn chi mà mưu lược, tài giỏi như bà Từ Hi Thái Hậu, cuối cùng cũng bị mất ngôi báu chỉ vì mê tình dục với những người tình trẻ thua bà ba chục tuổi. Hãy nghe dì tâm tình với Pierre:
– Anh có muốn em làm nô lệ cho anh suốt đời không? Anh muốn làm chủ ba căn phố lầu của em tại thủ đô Hà Nội này không? Muốn gì cũng được, miễn anh dành riêng của quý vàng ngọc của anh cho riêng em. Đừng cho ai dùng tới nó, kể cả chị Vân của em…
– Không được, Pierre nói. Anh là của chị em mà. Em là kẻ đến sau…
Nói xong, Pierre le nhọn đầu lưỡi, quét một đường dọc theo hai mép lồn của dì Khang, lên tận hột le, rồi quay trở xuống. Dì cung hai tay đấm thùm thụp xuống đệm. Dì bứt tóc Pierre. Dì cắn vào bao gối. Làm đủ thứ cho quên cơn sướng vũ bão đang được bốn ngón tay Pierre banh ra. Trời ơi, chỉ xem thôi, mà tôi suýt cũng buộc mồm la lớn để chia sẻ nỗi thống khoái với dì. Chả trách dì ghen luôn cả với mẹ tôi, mặc dù dì là kẻ đến sau. Ba bốn cuốn sách tôi đọc trước đây chẳng nghĩa lý gì so với lần nhìn lén dì Khang ngoại tình. Dì đặt hẳn cái gối úp lên mặt, cho mồm đừng thoát ra tiếng gào. Nhưng tôi vẫn cứ nghe.