VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Nhưng Giời còn thương… vẫn không phụ lòng một thiếu phụ đã dám từng đêm, dù ôm chồng, mà tâm tưởng lại nghĩ về cậu bé mười bốn, ngay trong nhà… Đụ được trẻ con là giấc mơ vàng ngọc của riêng em – em nghĩ thế – Không ngờ ba người con gái em cũng mang một dòng máu tình dục kỳ quặc. Đụ em đi Bảng ơi. Em vẫn chỉ thấy sung sướng tận cùng, khi được làm tình với trẻ con như anh. Thú vị vô cùng. Siêu thoát vô cùng. Hiện sinh vô cùng…
– Bà nói gì con không hiểu? Siêu thoát, Hiện sinh???
– Người yêu ơi, cần gì anh phải hiểu. Anh chỉ cần biết em cần anh, yêu cái khờ dại của anh, yêu luôn những điều anh không phải là người lớn.

Bảng lắc đầu. Nó cứ liên tục xay trên lồn mẹ tôi, như một nhân công xay gạo. Còn mẹ tôi thì hồn đang phiêu lãng nơi lạc cảnh, bồng lai. Quái lạ, dù sướng ngất đến mở mắt không nổi, mẹ tôi vẫn nhìn đăm đăm cậu bé, để tận tình thưởng thức cho hết cái máu dâm kỳ quái.

Anh nhốm lên, cho em lau bớt nước lồn. Em muốn cặc anh phải chật ứ trong em…
Bảng rút cặc ra, không đợi mẹ tôi, hắn tự động lấy áo mình lau sạch lồn mẹ, rồi lau luôn cặc của nó. Xong me tôi chồm dậy, nằm ngược đầu với Bảng. Bà ngậm vào cặc Bảng, táp ngon như ăn chuối, trong khi Bảng dúi mặt vào lồn bà, bú như heo ăn cám. Người bị kích thích mãnh liệt nhất là tôi. Tôi điên lén, chẳng còn lý trí chạy về phòng thay cái áo đầm, đi nhanh ra phố, rồi đến Hồ Hoàn Kiếm. Thiên phóng sự “Làm Đĩ” của nhà văn Nguyễn Tuân hiện từng chữ trong óc tôi.
– Ừ, tại sao không? Tại sao tôi không thể làm đĩ như nhân vật cô Marie trong truyện? Không phải làm đĩ vì tiền, mà vì TÌNH DỤC. Tôi nhìn thấy đám Marốc, Tây đen vửa nhảy xuống từ một xe GMC, đi vào một tiệm tạp hóa. Anh nào cũng to con, khỏe mạnh. Tôi tạt vào vở mua một ít trái cây. Tôi cầm một quả chuối, lột ra, cho vào mồm, Đứng mút mút khêu gợi, lả lơi như một ả giang hồ… Tôi chọn một gã trẻ da đen coi được nhất trong bọn, liếc tình… Y như rằng anh ta lân la tới bắt chuyện.
– Chào cô. Tôi tên là Louis. Hân hạnh được biết cô Còn cô tên là…
– Phúc. Nhưng ông cứ gọi tôi là Mimi? ỏ nhà, mẹ tôi vẫn gọi tôi như thế. Hôm nay ông không đi hành quân à?
– À… không, đơn vị tôi vừa ở chiến trường về nghỉ, dưỡng sức. Trông cô xinh quá. Thật hân hạnh cho tôi. Ít khi nào tôi được quen biết với cô Việt Nam duyên dáng như cô… Mình có thể… đi ăn, rồi si Ciné với nhau không? Tôi không rành đường sá Hà Nội lắm. Nếu cô nhận lời, xin cô làm hướng dẫn giùm cho.

VN88