Thằng Bảng bây giờ đã mất hút trong trí não tôi. Tên nó cũng vàng khỏi tiềm thức tôi. Hỡi người da đen Louis thần tượng, em không táo bạo mang anh về đêm nay, thì thiên phóng sự của nhà văn Nguyên Tuân, với em chỉ là giả tưởng. Gái giang hồ còn phải mê Tây đen, còn nói cho học sinh Trung học Trưng Vương như em. Các bà, các chị dè bỉu, chê bai ông Nguyễn Tuân, khinh bạc Thiên phóng sự “Làm đĩ” là trái thuần phong mỹ tục, rồi không đọc… Xin lỗi các chị à. Chứ không phải các chị sợ đọc xong lại phải ra Hồ Hoàn Kiếm tìm Tây đen về cho nó địt hay sao? Trong số mười hai ngàn gái ở Hà Nội, có bao nhiêu chị vào nghề giang hồ chỉ vì tình dục? Rồi trong hàng trưởng gia đang làm việc cho Tây, có bao nhiêu chị đã lén chồng đánh đĩ? Chẳng ai biết nổi hằng ngày, hằng đêm,trong các Hotel sang trọng có bao nhiêu cuộc hẹn hò của những bà lớn với những viên sĩ quan cao cấp Pháp đưa vào tư tình để chạy áp phe?
Cho nên tôi không thấy gì mặc cảm, khi đưa một anh Tây đen về nhà để làm tình. Mình thích thì cứ làm, công khai, không lén lút. Mà quả tình, Tây đen địt đã điếu thật. Hình như ông Nguyễn Tuân chưa tả hết cái khoái lạc tận cùng của những ả giang hồ khi địt với Tây đen. Hay đã bị sở kiểm duyệt của Phòng thông tin cắt xén? Chứ nếu phải diễn tả đúng mức, ông Tuân phải viết như thế này: “Nằm dưới bụng Tây đen rồi, không còn người đàn bàVíệtNam nào muốn lấy chồng Việt Nam nữa. Nó đụ tận tình. Buồi vào lồn rồi, là nó bắt đầu liên tục nắc tàn canh. Phía trên, mồmnó không ngừng hôn môi, nút lưỡi, liếmcổ, bú lỗ tai. Bàn tay nó thay nhau bóp mềm haỉ đồi vú. Mình la chí tử, gào thét ầm vang. Nó cứ chăm chỉ làm cho mình không thở nổi. Mình ra xong một lần, xin ngừng. Nó lắc đầu đụ tiếp, địt tiếp Cho đến khi toàn thân mình mềm như tàu lá héo…”