VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Còn tôi, và mẹ ở lại, đi sau, là cốbán cho được ba căn nhà, dù mắc, dù rẻ. Vắng bố và hai chị, căn nhà trở nên rộng hơn, vẩng hơn. Bây giờ thì mẹ tôi đang cặp với một ông quan tư, cũng da đen, thêm cái: có gạch mặt. Tướng ông này lạicàng to lớn hơn anh chàng Louis. Đúng nhưlời mẹ tôi thường tâm sự: bà sợ không đủ thời gian để tận hưởng thú Trần gian. Bà chơi vộ.i, sốngvội, hưởng vội. Càng nhiều càng tốt, vì tuổi đời đã sắp hoàng hôn.

Suốt hai tuần lễ, tôi lang thang khắp phố phường Hà Nội. Tôi đã đi những con đường mà bé giờ chưa từng bướcqua. Tôi đã ănnhững món bé giờ chưa từng nếm thửđe cốômhếtcái yêu thương một Hà Nội đặc thù. Vì tôi biết chấc là mình sẽ nhớ nó vô cùng. Hình như lấp ló đó đây trên những bức tường hoen ố những phố nghèo, có những tờ biểu ngữ hô hào đừng bỏ Hà Nội mà đi, do những phu xe kéo dán lên vào lúc nửa đêm. Nhứng Hà Nội, dù đang tan thương, Hồ Hoàn Kiếm vẫn trữ tình, lãng mạn. Đất trời ở đây cũng trư tình lãng mạn. Chả trách mẹ cùng ba chị em tôi đã chẳng đa tình đến Trời đất cũng chào thua.

Bán rẻ xong ba căn nhà, mẹ và tôi lên chuyến phi cơ cuối cùng vào một buổi sáng. Cánh phi cơ nghiêng một lần cuối, để chúng tôi vĩnh biệt đô thị thân yêu. Chúng tôi chẳng mang theo hành trang được những gì củạ Hà Nội ngoại trù giọng nói, và bản tính ĐA TÌNH cố hữu.

VN88