Vào Sài Gòn, bốxin được một châncông chức trong sở Bưu Điện (nghề cũ của ông thuở thanh niên). Còn hai chị Ngọc và Loan đi dạy học ở trường Pháp. Mẹ tôi mua một căn phốở đường Tự Do, mở một tiệm bán rượu cho tây. Chỉ còn cách đó, bà mới có dịp giao du, đi lại với các quan Tây, nguồn vui bất tận của bà. Cuối tUần, thì chả khi nào thấy bà có mặt tại cái Bar được đặt tên là Le PapinOn (Con bướm). Không biết vô tình hay cố ý, cái tên đó thể hiện đặc tính của mẹ tôi. Bà quả là cánh bướm. Một con bướm già, thức dậy trễ, chắp cánh vào vườn hoa, tìm hút nhụy cho được bất cứ đóa hoa nào bà thích, dù là một nụ tầm xuân.
Thật vậy, trong số những nhân tình gần đây của mẹ tôi, ít khi thấy có ai ngoài ba mươi tuổi. Và cũng chẳng ai mang đến lon Đại úy, Trung úy là hết cỡ. Như thế là bà vẫn bị máu thích trề con hoành hành. Một buổi tối, tôi rời ghế thu ngân sớm vài tiếng để nghỉ ngơi, vì khách đông suốt cả ngày. Khi ngang qua phòng bà, tôi lại nghe tiếng rên của một trẻ em. Trẻ lắm, hình như là một người Việt. Ghé mắt lại tham luan như thường lệ, tôi rất đỗi ngạc nhiên, thấy mẹ đang bú cặc thằng cu Thạch, khoảng mười lăm tuổi, con bác Đáng hàng xóm.
Bác Đáng di cư với chúng tôi trên cùng mộtphi cơ. Sự thân quen mật thiết gần như bà con ruột thịt. Bác xem mẹ tôi như chị em một nhà, có cái gì ngon cũng mang qua mời mẹ. Mẹ tôi cũng thế, he đi xem cải lương Gánh Kim Chung, thế nào cũng chạy qua mời bác Đáng. Thế mà… tốl hôm nay… thằng Thạch, tuối chỉ bằng cháu nội của mẹ tôi, đang trầntruồng nằm ra đó cho bà ngậm cặc bú ngon lành, như bú một tình nhân. Dĩnhiên là tôi biết mẹ mang nặng cái máu bệnh hoạn đó tth ngoài Bắc. Nhưng không thể ngờ, nó lại trầm kha đến độ không ngờ nổi. ThằngThạch rên lớn:
– Cô giáo con bú không bằng một nửa của bác, bác Vân ơi. Không được bác cười cợt, giỡn hớt, và… tỏ ý yêu thương, bố bảo, con chẳng bao giờ dám lên gác này cho bác ôm bú như thếnày đâu. Bác đã giàu, lại lớn tuổi hơn mẹ con… Nhỡ tới tai bà ấy… có mà con ăn đòn nhừ người ra thôi…