Mẹ tôi như chìm vào hôn mê, bất tỉnh. Bà không còn nhận thứcđược những gì đang xảy ra chung quanh. Sao thình nnh thằng Thạch dám gọi bà là em? Nó còn muốn địtbà đến hai giờ sáng? Bà ngậm khúc cặc trắng bóc, non choẹt của cậu bé để bú, mà sao hồn vẫn chưa tỉnh.
Tôi nghe bắp vế mình có một dòng nước chảy nhẹ xuống. Lồn tôi nóng còn hơn hấp vào lò lửa. Mắt tôi hoa lên giống hệt hôm mẹ địt thằng Bảng ở Hà Nội. Rồi tôi cũng cần ngay một đàn ông trắng, đen gì cũng được Miễn có cặc cho tôi thỏa mãn.
Tôi chạy nhanh xuống nhà. Càng về khuya, cái Bar rượu của mẹ tôi càng đông khách. Khói thuốc mịt mùng. Tiếng nhạc, tiếng cười đùa của khách và những gái bán bar thật huyênnáo. Những khách quen nghiêng đầu chào tôi. Ngoại trù một anh chàng sĩ quan trẻ, lạ hoắc, mắt xanh, mang lon Trung úy Hải quân. Anh ngồi ở đầu bar rượu, đang nhâm nhi ly Whisky.
– Chào Trung úy, tôi thân thiện chào.
Anh ta chỉ gật đầu, nhoền cười chào lại mà không nói. Lúc đó tôi mới để ý: cái lon anh ta mang khác với lon các sĩ quan Pháp thường đến uống rượu ở đây. Tôi đến gần hơn làm quen:
– Chắc ông là sĩ quan một thương thuyền nước ngoài?
– Tôi không nói được tiếng Pháp. Anh trả lời tôi bằng tiếng Mỹ.
– Ô xin lỗi. Chắc ôngthuộc Hải quân Hoa Kỳ? Tôi hỏi bằng tiếng Mỹ
– Vâng, chúng tôi đến thay thếquân đội Pháp. May quá hôm nay tôi mới gặp được một phụ nữ Việt nói tiếngMỹ. Tôi xin phép mời cô một Saigon Tea nhé?
– Ông khỏi phiền, vì tôi là con gái bà chủ bar này.
Hân hạnh được làm quen với ông. Tôi tên là Phúc. Còn ông?
– Tên tôi là Bill. Thếnào, tôi không thể mời cô một Saigon Tea sao?
– Vâng cũng được. Nhưng tôi thích được hầu chuyện với ông hơn. Tiếng Mỹ của tôi không giỏi mấy, nên có dịp là tôi muốn làm quen với người Hoa Kỳ. Tôi có hân hạnh làmhọc trò clla ông không? Nếu được, hằng ngày ông có thể đến đây uống rượu Free…
– Không dám. Nhưng nếu rỗi là tôi sẽ đến đây uống rượu, hoặc mời cô đi chơi, hoặc mời cô đến căn cứ Hải quân của tôi bên Nhà Bè. Vui lắm. ở đó tôi có bạn rất đông….