Bill tỏ vẻ ngạc nhiên. Thâm tâm chàng thừa hiểu tiếng rêncủa mẹ tôi làtiếngrên khoái lạc, nhưng chàng hỏi tránh đi, có lẽ vì lịch sự. Rồi tiếp theo là câu nói của bé Thạch. Chàng không hiểu. Nhưng biết chắc đó là giọng nói của một cậu bé. Tôi chưa kịp giải thích gì cả, thì Bill tự động cúi xuống nhìn qua lỗ khóa. Còn tôi thì nhìn qua cái lỗ đinh ở phần trên cánh cửa.
Trong kia, mẹ tôi truồng trần, đứng chàng hảng hai chân ra. Mặt ngước lêntrần nhà. Tóc xõa dài chấm mông đít. Hai tay bà bóp mạnh cặp vú. Mặt nhăn rúm. Môi chu nhọn lên phì phào hơi thở. Thỉnh thoảng nhìn xuống mặt thằnl’ Thạch, rồi bà rên khe khẽ:
– Nhìn cháu nội tôi bú lồn tôi kìa. Thếnày thì cháu có lấy hết tiền của bà phung phí, bà cũng không buồn đâu, Thạch ơi… Thuở bé em chưa được ai nhỏ tuổi như anh bú lồn cả. Xem kìa, dâm ơi là dâm. Dâm không thể nào tả nổi. Sao Trời cứcho con được hưởng những của lạ, đắt tiền như thế này hỡi trời??? Mỗi ngày, đi
học về là anh bay qua đây nhé Thạch? Giời ơi, răng non của anh đang nhần nhần cái mồng đóc của em đấy hả???
Tôi liếc sơ chàng Bill. Mặt anh ta đỏ như uống rượu Mắt sưng bụp lên. Miệng hơi há ra. Anh vẫy tay, bảo tôi khom xuống cho anh hỏi:
– Người đàn bà trong kia là ai vậy?
Mẹ em. Tôi đáp. Tại sao? Anh có thắc mắc gì không?
– Thếcòn cậu bé kia? Bill hỏi.
– Là… là… là nhân tình của bà. Trẻ con quá phải không? Cứ nói thẳng đi, không sao đâu.
– A… A… không. Nhưng mẹ em bao nhiêu tuổi?
– Mẹ em.. bốn mươi hai… Cậu bé… khoảng mười lăm… ánh thấy thế nào???
Thếcậu bé có phải… là em của em… hay là.
– Người dưng. Con hàng xóm… Tại sao?
Bill thở phào nhẹ nhõm. Hình như chàng vừa trút được nỗi băn khoăn nào đó trong trí óc. Mồm chàng nói chuyện với tôi nhưng mắt vẫn không rời lỗ khóa,
xem rất thích thú. Bill nói:
– Xin phép em cho anh được cơ hội xem pha làm tình hy hữu này. Nó… nó… gợi trong anh rất nhiều kỷ niệm. Nhất là thời thơ ấu của anh, hồi còn ở San Francisco