VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Ngoài này, bỗng anh chàng Bill hứng lên, ngậm vào hột le của tôi nút mạnh. Sướng quá, tôi quên mất. Mở mồm la thất thanh, không cần mẹ tôi sẽ nghe thấy:
– Ôi Bill ơi. Anh bú hột le của em sướng quá Bill ơi Nút mạnh đi. Lát nữa vào giường, em sẽ nầm nửa người, thòng chân xuống đất cho anh bú, và thọc vào lồn em…

Dĩ nhiên là tôi rên bầng tiếng Mỹ cho Bilthiểu, để chàng có thêmhứng mà bú. Trong kia, cả mẹ và Thạch ngừng hoạt động, trần truồng chạy ra cửa, mở ra. Nhìn thấy chàng Bill đang ôm bú tôi, và nghe tôi nói tiếng Mỹ, bà chợt hiểu… Thằng Thạch nhìn lồn tôi với vẻ thèm thuồng… Đúng là một cậu bé. Thạch không kể gì mẹ tôi đang đứng đó. Tôi cũng nhìn con cặc đang cương cứng của Thạch và thầm mơ ước…

Nghe tiếng mở cửa, chàng Billngừngbú nhìn ngoáy lại đửng thẳng người, chào mẹ tôi:
– Chào bác… Chào em… bé. Xin lỗi, cháu là bạn của cô Phúc đây… Xin bác tha lỗi…
– Đây là Bill bạn của con mới quen. Lẽ ra con mang chàng vào phòng nghe nhạc, nhưng khi ngang qua phòng mẹ… Nhìn cảnh Thạch blí mẹ… hai đứa con nhịn không được, đã phải… Thay vì giận dỗi, mẹ tôi đã cười chào lại Bill cách lịch sự. Cái lạ là, bà đang trần truồng, đứng trủớc mặt Bill mà bà không chút ngượng nghịu, mắc cỡ. Ngược lại bà còn như hơi có phần hãnh diện với tấm thân, tuy đã lớn tuổi, mà vẫn còn nẩy lửa, hấp dẫn… Hay có lẽ bà muốn khêu gợi Bill chăng? Nếu như thế quả mẹ tôi là người đàn bà ngoại hạng. Mẹ đưa tay bắt tay Bill, rồi giới thiệu:
– Tên tôi là V^n. Còn cậu bé này tên Thạch, người yêu của tôi. Mời Bill và con gái tôi vào phòng ngồi nói chuyện, đứng thếnày không tiện.

VN88