Mẹ tôi bật cười thành tiếng, và tay vuốt vuốt gương mặt đẹp trai, trẻ măng của Bill.
– Tại sao em cười có vẻ thích chí quá vậy? Bill hỏi.
– Em cười vì anh còn thơ ngây quá. Nhưng nghe em hỏi: anh đã sống đam mê với người đàn bà đó bao lâu? Và thật tình anh có thấy hạnh phúc, dù là hạnh phúc Tình Dục?
– Với sự thu hút mãnh liệt của ngươi đàn bà đó, anh đã sống hơn bốn năm. Còn hạnh phúc tình dục?
Dĩ nhiên là có. Mà quái lạ, dù chênh lệchtuổi tác, anh và bà ta sống khắng khít như vợ chồng, không những chỉ trong phòng the, mà còn ngoài đường phố… cho đến khi pháp luật khám phá bà ta mang tội hãm hiếp trẻ vị thành niên… Tất nhiên là bà ta vào tù. Còn anh vào Quân Đội… Đêm nay, một lần nữa…
Kỷ niệm đó lại tái diễn? Có phải không? Ha ha ha..ẹ tôi tiếp liền và cười sung sướng. Bà cười thật dâm đãng, pha chút dã man của chị già mang đầy máu bạo dâm. Trong khi chàng Bill cứ há mồm ngơ ngác như con nai tơ. Bà nói khoan thai:
Bill ơi. Anh yên tâm. ở quê hương này, nhất là người giàu có như em, sống giữa cái thành phố giàu nhờ chiến tranh, tham nhũng nhờ chiến tranh. Pháp luật lu mờ trước mãnh lực vạn năng của Doilar, thì mọi thứêm đềmtrôi nhưchiếc lá theo dòng. Bảo đảm vớì Bill là xã hội này còn thác loạn, hiện sinh gấp triệu lần ở New York, ở San Francisco… Mọi tôn tri trật tự đều chìm xuống, nhường cho mỗi một Hoàng đế không ngai: đó là đồng Dollar. Bill có tin, ở đây có người đãbị mang ántửhình, vẫn sống phây phây ngoài xã hội. Chỉ chờ ngày hoàng đạo nào đó, thuận cờ, là chễm chệ lên làm Tổng thống, Tổng trủởng, hay tệ nhất là một Giám đốc một Đại công ty. Em chỉ lo có một điều: là không còn đủ ngày giờ bám vào chiến tranh mà làm giàu, để có tiền thụ hưởng tất cả những điều nhân loại thèm khát. Bill cứ an tâm, yên trí mà thụ hưởng. Những gìtrái luân lý nhất của loài người, những gì làm các nhà đạo đức cau mày, nhăn mặt, ở thành phố này đều có. Sá gì chuyện cháu trai lấy Dì ruột của anh!