Tôi đang nằm ngửa ra để cho Thạch bú lồn, vừa xem cuốn phim sống đang diễn ra trước mặt. Cậu bé thì miệt mài với công việc. Nó không màng xem show được bú lồn tôi, hình như Thạch không còn gì khoái hơn nữa. Tôi ìấy bàn chân hấthất con cặc của nó, xong tôi kẹp cứng lại. Cậu bé nắc tới giữa hai bàn chân. Không còn gì thích thú với cảnh làm tình hy hữu này. Người yêu của tôi, chàng Bill mắt xanh, đang được mẹ cho liếm trọn hai bàn chân. Còn tôi, với “thằng con trai” cưng đang du hí, tình tự dưới gạch hoa. Cứ phải tưởng tượng Thạch là con trai mình, lồn tôi mới đã và thích thú gấp bội. Tôi lo sợ, không biết sau này, khi đã có gia đình, có con, nhất là con trai… cái dâm tính kỳ quặc này có con không. Và, nếu còn, Trời ơi, tôi có dám cho con ruột của mình làm chuyện ghê gớm này không? Tôi tự hỏi như thế, vì… rõ ràng tôi biết trước là chẳng còn kiểm soát được mình nữa, nếu con trai của tôi cũng lớn như tuổi của Thạch, hay của Bảng.
Cũng may, trong gia đình, mẹ tôi không sanh một mụn con trai nào. Nếu có… chắc chắn nó sẽ phải mệt ngất ngưvới người chị gái tà dâmnhưtôi, hoặc có thể, với người mẹ đa tình như mẹ tôi. Lúc rlãy, khi đối thoại với Bill, bà có nói: “ở quê hương này, ở cái thành phố giàu nhờ chiến tranh, tham nhũng nhờ chiến tranh, thì những chuyện phi đạo đức nhất, từng làm cau mày các nhà luân lý, phải có. Nhưng người ta không thì giờ đi thu nhặt, bởi vì bận tìm kiếm Dollar.”