VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Nghe thế, tự nhiên cõi lòng em dâng lên niềm thương chị Ngân rào rat. “Mất em, chị ấy sẽ đi làm đĩ.” Trí óc thơ ngây của em cho đó là việc đại trọng. Cho nên, hằng đêm, kể cả những ngày chị Ngân có kinh, em vẫn vào ôm chl ngủ đến sáng. Cuộc đời trôi êm đềm, yên lặng. Cho đến một hôm… em đi học về. Khi ngang qua phòng khách, em thấy bố mẹ ngồi sẵn ở bộ tnlờng kỹ, nét mặt nghiêm trọng. Em hơi có chút lo âu vì ít khi hai ông bà lại cùng ngồi như thế vào lúc mười hai giờ trủa. Em lầm lũi định đi thẳng luôn lên gác. Ttlì ông bố gọi em lại:
– Thạch. Mầy bỏ sách vở đó, quỳ xuống cho bố hỏi vài việc.

Em có linh cảm là chuyện chẳng lành, và chuyện này tất nhiên có dính dáng đến mối únh vụng trộm của em và chị Ngấn. Dầu run lẩm, em vẫn vờ bình tĩnh nghe lời bố bảo:
– Mầy có biết chị Ngân là cái gì trong gia đình này không?
– Dạ, thưa bố, chị Ngân là… con của bố mẹ. Là chị ruột của con.
– Có người chị đang đau khổ vl ttnh yêu như thế, con có bổn phận phải làm gì?
– Thưa bố, con có bổn phận… phải an ủi, săn sóc, và thương yêu… cho chị bớt đâu khổ.
– Thế con có làm những điều vừa nói không?
– Thưa bố, có đấv ạ.
– Vào những lúc nào. Nói cho thật đúng.
– Dạ… thì những lúc trước bữa cơm, lúc ngồi xe chung đi học… chứ còn ban đêm con bận học bài, rồi làm bài. Rồi thì con cũng phải nghe tí nhạc, hay đọc tí chuyện…

VN88