VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Trên giường, bác Đáng cũng bảo Bill nắc thúc vào, và rủ Bill ra cùng một lượt. Hai cặp tăng nhịp đụ ầm ầm. Tiếng la của hai bà sồn sồn, với hai câu bé, làm căn phòng nhộn hẳn lên. Và, cả bọn cùng nói bậy một lần. Tột đỉnh khoái lạc ùa đến. Họ ôm nhau, chết trong nhau. Rụng rời. Tê tái. Sướng tận gân tủy. Tận tim óc.
Cả bọn chìm vào hôn mê, thăc loạn. Vì hai bà gọi cùng một câu:
– Con trai ơi. Mẹ đang ra đó. Nhiều lắm con ơi, con ơi. Ra với mẹ đi, bắn mạnh vào đi…

Nghe và nhìnquang cảnh thác loạn đó, lồn tôi cũng “ứa máu” với hai ngón tay khô khan. Khô khan như một ngày nắng Hạ, không mưa. Nhưng nước ngầm tự lòng đất cứ phun lên, tràn ngập, xối xả. Chợt mồm tôi cũng khô khan la lớn một mình:
– Đúng, mẹ làm tình một mình. Lồn cũng đang ứa nước ướt đẫm đây, con ơi, con ơi!!!

Mệt quá, kích thích tột đó, tôi bật ngửa ra nằm sóng soải trên thảm hoa, mắt mơ màng, tưởng tượng một cõi riêng, trong đó hình ảnh nổi bật nhất vẫn là Thạch và bác Đáng…

Hình ảnh đó mơ hồ như ảo giác. Như sương Thu, như khói thuốc phiện. Có mà như không. Nó vừa từ xa. Nhưng khi mình chạy đến. Nó tự tan như những mảnh lân tinh. Tôi có hệ lụy với dòng máu Điên Loạn vô luân chăng? Hay tôi là con vật mang lốt người? Sao tôi cứmuốn thấy, muốn nghe, muốntận mắt chứng kiến những cảnh mơ hồ không thực đó?

VN88