Chung chung, ai cũng nhìn thấy đất nước đang bị dollar làm ung thối, rữa mục. Người đứng ra cứu nước thì ít, còn bọn ma đầu bán rẻ danh dự quốc gia thì nhiều như dòi trong đống rác. Người trong gia đình tôi thì đương nhiên trở thành những con buôn lợi dụng thời cơ. Lợi dụng sự đen tối của đất nước, lợi dụng sự gặm nhấm từ từ của đạo quân xâm lăng Bắc Việt, và lợi dụng luôn sự hiện diện rất giàu có, xa hoa của người lính Mỹ.
Có ai ngờ, bây giờ, sau một thời gian ngắn kỷ lục, mẹ tôi đã tậu thêm hai căn phố. Hai cái Bar rượu lớn dềnh dàng, có gác, có phòng ngủ, và số người làm lên đến vài chục nhân công.
Một chiều thứ bảy, hai chị tôi Ngọc và Loan đến thăm mẹ và tôi, nhìn thấy cảnh buôn bán thịnh vượng, tấp nập, và nhất là thấy những sĩ quan Hoa Kỳ tiêu pha tiền bạc cách hào hoa, chị Ngọc choáng ngợp. Tôi sắp đặt để hai chị ngồi uống Sàigòn Tea. Chỉ riêng tối hôm đó, mỗi chị đã kiếm được gần bầng tiền lương đi dạy học nguyên cả tháng. Họ có vẻ thíchthú kỳ lạ, và hỏi tôi:
– Như thếnày, thì bất cứ cô gái nào chịu khó đến đây uống Sàigòn Tea cũng có thể giàu to. – Là cái chắc. Em đã nhắn hai chị về đây. Không phải làm gì cực nhọc. Chỉcần ngồi uống khơi khơi với khách, tiền cũng vào như nước. Đây này, hai chị nhìn em…