VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Thấy hai chiếc nhẫn tám ly ở hai ngón trỏ và giữa của tôi, chị Ngọc xuýt xoa khen ngợi, và tỏ vẻ thèm thuồng dữ lắm. Còn chị Loan, khi nhìn chiếc vòng cẩm thạch và sợi dây chuyền nạm kim cương ở cổ của tôi, chị tròn xoe đôi mắt và hói gấp:
– Thế này chắc mẹ còn đeo nhiều hơn em nhỉ?
Nhưng này Phúc, sao suết cả buổi tối nay, chị không thấy mẹ luẩn quẩn dưới này phụ với em? Hay chắc bà cụ bận lắm trên lầu?
– Vâng mẹ “bận” lắm. Giống hệt ngày gia đình mình còn ở phốHàng Đào, Hà Nội. Ngày đó thì mẹ bận với anh chàng Tây đen Philip, và thằng Bảng. Còn bây giờ mẹ bận với anh chàng Bill, và bé Thạch, con bác Đáng hàng xóm… Thạch bé lắm cơ hai chị. Tuổi nó chỉ mười lăm, nhưng đã biết làmchuyện người lớn. Và tác giả một bào thai. Mà người mang thaiđó không ai khác hơn là chị của Thạch.
– Chị ruột? Chị Loan hói nhanh.
– Em biết ngay là chị Loan hỏi câu đó mà. Không, không phải chị ruột, mà là chị con nuôi của bác Đáng. Hai chị em lén lút “ăn ở” với nhau như nhân tình trên gác suết cả năm không ai biết. Cho đến ngày, đến ngày chị Ngân sinh nở. Chị ấy đã trốn Bảo sanh viện, theo sống với người tài xế. Còn Thạch theo bố mẹ di cưvào Nam. Chuyện của bé Thạch ly kỳ hấp dẫn lắm. Có dịp, em sẽ kể cho hai chị nghe, nghe để thèm những đêm ái ân hoan lạc của chị Ngân và Thạch…
– Nghe mà phát nóng cả người lên đây này. Ước gì chị được một lần với Thạch. Chị Ngọc bảo.
Không biết cậu bé làm tình từ bao giờ, mà khi vào giường, đến em cũng phải mê như điếu đổ…
– Thế em ở đây, hưởng nội của thừa của mẹ cũng thỏa thích rồi còn gì? Chị Loan hỏi.
– Mẹ hưởng thừa của em thì có. Như bé Thạch và chàng Trung úy Bill là nhân tình của em. Nhưng mẹ thích thì em nhường. Bồ Mỹ của em ở đây, lấy xe cam nhông chở cũng không hết. Chàng nào phải thật đẹp trai, to con, em mới cho phép bò lên phòng em…

VN88