Tôi cho đó là hiện tượng, là căn bệnh truyền nhiễm. Vì chỉ tưởng tượng được “ăn nằm” với một cậu bé như thế, lồn tôi đã ứa nước, và tôi sung sướng vô hạn. Sung sướng như được cưỡng chiếm, như được hiếp đáp một kẻ yếu… Hèn chi lúc đụ, dì Khang đã bằng mọi cách, cố nằm lên người Pierre toạ hưởng. Dưới kia, Pierre ngưng dùng hàm ria càn quét da lồn tôi. Chàng dùng những ngón tay, banh miệng lồn tôi ra để ngắm, để “thờ phượng”. Tôi chưa sanh đẻ lần nào, lẽ cố nhiên miệng lồn, hột le, cho tới bên trong, hoàn toàn đỏ ánh màu “trinh tiết.”
Vẫn im lặng, chờ giây phút hoàng đạo của chiếc lưỡi thần diệu Pierre ra quân, tôi nghe rõ từng hơi thở ấm áp của chàng phà lên diện tích nhỏ bé đó. Khi những ngón tay Pierre va chạm nhè nhẹ hay mép lồn, tôi nghe rõ tiếng tí tách vang lên. Nước lồn tôi tẩm đầy rồi Pierre ơi!
Rầm… cánh cửa phòng xoạch mở. Cả Pierre và tôi, giật mình, nhìn ra. Không phải mẹ tôi. Mà là một người Tây Đen cao lớn, trần truồng, ẵm dì Khang, cũng trần truồng, bước nhẹ vào: Dì nói một câu tiếng Pháp với vẻ căm giận Pierre:
– Anh nhầm rồi Pierre à. Anh tưởng trên thế gian này chỉ có anh là đàn ông? Anh hất hủi tổi để đón chờ chị t..ô..i. Ô kìa, không phải chị tôi? Mà là … Phúc, cháu Phúc? Cháu …
Dì Khang đứng chết trân nhìn tôi bằng đôi mắt mở lớn. Dì không tưởng tượng nổi sự có mặt của tôi. Không biết nghĩ sao, từ cử chỉ ngạc nhiên, dì bỗng chuyện lại gương mặt giận dữ lúc nãy:
– Hứm, thì ra anh đã nói dối là có hẹn với chị Vân của tôi, để tư tình với cháu gái tôi?
– Không, em nhầm rồi Khang à. Anh … Pierre nói nhanh.
– Anh nín. Đồ đểu, đồ lừa bịp. Đồng ý tôi lớn, tôi già hơn anh thật. Nhưng trước khi bỏ tôi để tìm bông hoa trẻ trung như cháu tôi, ít ra anh cũng … Trời ơi… Tôi tức chết lên được nè Trời…