Tôi là con gái Út. Nhưng đã mười tám tuổi. Chả hiểu sao, cả nhà tôi từ bố, mẹ đến các chị đều xem tôi như một trẻ con mối lớn, không biết gì…. Trong khi, hình như tôi đã hiểu, và biết chẳng còn một việc nào của người Lớn. Có lẽ tại tác người nhỏ nhắn của tôi. Tại bộ đồng phục đầm: Jupe màu xanh, áo trắng, ở ngoài choàng thêm một áo len cũng màu xanh. Chân đi đôi giày đen, vớ trắng… Tôi rất ít nói. Bản tính trầm tư đó của tôi, chợt hiện lên từ năm tôi mới mười hai tuổi, cái tuổi bắt đầu có kinh, và lông lồn đã mọc. Hai vú thì chỉ mới chớm lồi lên nho nhỏ. Đó chỉ là hình thức bên ngoài. Còn bên trong? Tâm hồn tôi xáo trộn, giao động dữ dội. Nhất là sức tưởng tượng phong phú, đã làm tôi ngất ngư, mệt lả….
Tôi thích nghe nhạc tình. Thích đọc tiểu thuyết lãng mạn, thích nhìn những đôi nhân tình đi trên đường phố Hà Nội, nhất là được nhìn dì Khang hay mẹ tôi nói chuyện lả lơi, đưa đẩy với những sĩ quan người Pháp. Tôi không biết có phải là cách chiêu đãi cần thiết để hai bà có thêm khách, bán giá cao. Hay đó là … sự bộc bộ “đĩ thoả” để hai bà chài thêm những nhân tình???
Tôi im lặng theo dõi, ngầm lén quan sát. Bố tôi, cũng như doing Khang, có lẽ hoàn toàn chẳng biết tí gì đang xảy ra. Dượng Khang làm công chức ở Toà Khâm Sứ. Sáng cắp ô đi, tối cắp ô về. Ông không thì giờ, hay chẳng có chút nghi ngờ gì về bà bợ đang ngoại tình, mà ngoại tình với những sĩ quan Pháp. Còn bố tôi? Mỗi tháng ông phải đi Tuyên Quang, hay lên mạn ngược lùng mua trà cho đầy mấy xe cam nhông, xong mang về Hà Nội bán lại cho các hãng chế trà. Mỗi chuyến ông đi, phải mất từ mười đến mười lăm ngày, là thường. Đó là cơ hội bằng vàng để mẹ tôi tự do như cánh chim…