Vừa nói, Susane vừa cầm khăn lông nhỏ lau tấm lưng lớn của Bill. Nàng lau luôn khuôn mặt thông minh, còn đầy thơ ngây của cậu bé. Susane không tưởng tượng được Bill, trong phút hoàng đạo của tình dục, đã chợt gọi nàng lìằng EM. Có cái gì hoang đường, không tưởng như chuyện thần tiên. Có cái gì mông lung, nhẹ nhàng như những mảng mây trời mùa Hạ. Bill gọi nàng bằng em, thì nàng cũng chỉ biết thế. Biết, nhu biết một lời trẻ thơ ngây. Chứ hoàn toàn không dám ý thức đó là lời THƯƠNGYÊU Bill đã tặng nàng. Vì Susane sợ van cái sợ có nguyên cớ, rằng phải có một ngày, nàng, trước vành móng ngựa, gục đầu nghe những lời nhục mạ của Quan tòa về tội nàng hãm hiếp trẻ em.
Tối hôm đó, cả hai đã nhóm lửa sáng rực cả khu rừng. Để ấm, để hạnh phúc, và để Trời Đất chứng minh cho cả hai tràn ngập triệu triệu Hạnh Phúc. Thịt thỏ nấu rượu chát đang bắc trên bếp lửa. Chai vang được khui uống mừng ngày cả hai tỏ tình. Tiếng gà rừng gáy đâu đó trong rửng sâu, tiếng vượn hú, tiếng chim cú kêu, tất cả làm không khí tình tứ tăng thêm những thâm tình.
…Cho đến đêm nay, đang nằm trên ngươi Ngọc, đang nầc, mà Bill tưởng mình đang nãm trên người của dì Susane. Chàng nhắm mắt làm tình như sóng vỗ vào ghềnh đá. Bill lầm thầm gọi tên SUSANE để nhớ tiếc, để yêu thương.