VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Tôi với mẹ len lén rời phòng, nhường sự yên tịnh hoàn toàn cho hai chị ~ận hưởng với hai quân nhân Hoa Kỳ. Một trắng, một đen. Và, kể từ tối hôm đó, chỉ Ngọc và Loan đã chẳng bao giờ trở lại tiếp tục nghề dạy học nữa. V^t chất và tình dục đã mặc nhiên níu kéo hai chị ở lại với mẹ tôi. Hai chị đã được mẹ tôi giao cho công việc quản lý hai cái Bars mới. Như tôi đã nói, hai chị tha hồ kiếm tiền, và, dĩ nhiên, cũng tha hồ “ngử’ với hàng lô nhu”ng sĩ quan Mỹ cấp tá trở lên… Bây giờ, nếu có dịp đến bar của hai chị để uống rượu, ông Hiệu trưởng trường Marie Curie, nơi hai chị làm Giáo sư, sẽ chẳng thể nào ngờ nổi đó là hai cô giáo tên Ngọc và Loan.

Nếu đất nước có can qua hai lần vì sự hiện diện của lính Pháp và Hoa Kỳ, thì ngược lại, bốn mẹ con tôi đã nhờ đó, tha hồ giàu cáo, và nhất là tha hồ tận hưởng TÌNH DỤC.

Chúng tôi hoàn toàn không biết trên Nghĩa Trang Quân Đội đã mọc thêm bao nhiêu nấm mồ mới. Cũng chẳng màng đến Tổng y viện Cộng Hòa có bao nhiêu chiến sĩ nữa phải cưa chân, hay mù mắt. Và nhất là, bàn chân xâm lăng của lính Bắc Việt Cộng Sản đã dẫm vào vùng Long Khánh. Cái kết cuộc đau thương, bi thảm của Chiến tranh Miền Nam, một phần, do những người không chút lòng ái quốc như mẹ con tôi? như những tướng lãnh đảo chính xong, dông ra ngoại quốc, như bầy Lãnh đạo tham nhũng… Tấm gương soi đổ Của tịch sử chắc vẫn còn. Lẽ tất nhiên, đôi khi tôi tựthấy lòng ô nhục. Nhưng có lẽ chẳng bằng một phần triệu sự ô nhục của Vị Tổng tư lệnh, cũng là Nhà lãnh đạo sốmột của dân tộc đã chùn ra khỏi nước bốn ngày, trước khi xe Tăng địch bò qua Cầu Bình Lợi.

VN88