Thấy mọi người khóc, chị cũng khóc, mà không biết tại sao phải khóc. Chàng Tây đen đặt chị nằm dưới một bờ tre, có bóng mát, dọc đường làng. Kể ra thì hơi kín đáo. Với lại, Tây đã vào làng, chẳng còn ai dám héo lánh, đi lại. Anh càhng cổi quần áo ra. Trời ơi, lần đầu tiên chị được nhìn con cặc của đàn ông, mặc dầu tuổi đã trên 23. Nước da anh đen như cột đồng. Và con cặc anh ta thì, nói thật, nó giống hệt con cá quả dưới sình mới vớt lên. Lúc bấy giờ, chị mới biết tại sao, khi nghe Tây đen bắt thì đàn bà khóc.
Cặc của nó to lắm cơ. Dã9 thế nó lại dài thoòng, dương ra, và giật giật, trông rất kinh. Chị vẫn khóc, mồm lắp bắp mấy câu tiếng Việt. Chị run như cầy say, không biết hắn sẽ làm gì. Nhưng quái lạ, mồm thì chị khóc, mà mắt vẫn liếc không rời chiếc cu to tổ bố của anh chàng. Có cái gì trong tận cùng thâm tâm chị bắt chị thèm ngắm chiếc cu đó, có lẽ, cái tuổi quá dậy thì, và đang thời con gái cặp kê. Cái tuổi mà ở thôn quê, người ta đã có ít nhất vài ba đứa con. Chị chưa có chồng, có lẽ vì gia đình nghèo quá. Còn sự ước mong, thèm muốn đàn ông con trai, thì … thì phải nói là kinh khủng. Gần như mỗi đêm. Nhất là những lần cơm trưa xong, đặt lưng nằm ở bờ tre, nghỉ xả hơi… nghe gió bờ đê thổi về, nghe chim lạ hót ngoài ruộng, nghe im lặng trong nắm hanh trưa hè… lòng rộng rịp, tơ tưởng một bóng hình xa vời, mời gọi.