Cho đến hôm nay, nằm đối diện với dương vật to xù xì của chàng Tây đen, lòng chị nửa sợ, nửa mong chàng rat ay gấp gấp, cho chị được hưởng cái thú xác thịt nó làm sao. Hắn quỳ đó ngắm thân hình trần truồng của chị. Tay hắn mân mê, sờ thật nhẹ đôi vú chị. Nhất là lúc hắn đưa tay gần mu lồn, chị bỗng ngưng khóc, nhìn xuống. Bàn tay hộ pháp đang thoa nhè nhẹ chòm lông lồn đang dựng dứntg của chị. Một chân chị hơi co lên (phản ứng tự nhiên). Rồi hắn cúi xuống ngậm một đầu vú mút thật êm đềm, torng khi bàn tay dưới kia hơi hất nhẹ hai bắp vế chị ra, một ngón tay của hắn trượt êm êm trên khe lồn chị. Vài tiếng súng từ thôn xóm xa xa vang lại. Tiếng chiếc máy bay Bà Giàbay tới lui thật cao.
Nhưng tất cả chìm xuống, vì em ơi. Ngón tay của chàng Tây đen đang khơi khơi cái hột le chị. Chị nghe từ bên trong túa ra một dòng nước. Hắn đưa ngón tay đến âm đạo của chị ngoáy thử. Trời ơi, không biết chị nghĩ gì, lại dám dang rộng hai bắp vế ra. Ngón tay anh chàng thám hiểm vào bên trong.
Một cái gì sướng tê tái, sướng dã man. Chị tự hỏi: Như thế này, tại sao khi bị Tây đen bắt, thì các chị đàn bà của mình lại khóc??? Bây giờ, hình như hai ngón tay của anh chàng đã “dám” bò vào từ từ âm đạo của chị. Mồm anh ta vẫn mút không ngừng đầu vú. Và em ơi, anh ta quỳ ngay giữa háng chị, cầm con cặc rà nhè nhẹ miệng lồn, thỉnh thoảng hắn đâm vô được một chút, lại lấy ngay ra. Mắt hắn quan sát phản ứng trên gương mặt chị. Chị hơi hé mắt nhìn thân hình bồ tượng đen thui như than hầm, chơi trò chơi ác ôn. Ác ôn vì sao hắn không chịu đâm hẳn vô cho rồi, mà còn quỳ đó đùa dai???