VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Cả hai leo lên. Chính nàng ra lệnh cho xe kéo đưa họ đến một nhà ngủ. Sang thì khu Chợ Đồng Xuân. Thường thì cứ tạt vào khu Lăng Ông Thị. Cũng giường chiếu sạch sẽ, lại có nước ấm đểrửa chim sau khi đã hành lạc. Chung chung, cả tiền gái lẫn tiền phòng, và tiền xe kéo, người lính phải chi khoảng hai đồng bạc Đông Dương. Xong việc, xe kéo lại đưa nàng về chỗ cũ, nếu nàng không vòi được chàng Lê Dương thêm chầu bún chả ngon đáo để ở tiệm Cát Thịnh, hay bún riêu bánh đúc bán rất khuya ỡkhu Bàu Đen.

Mỗi dêm, trung bình mỗi nàng có thể chài dược từ năm đến bảy anh là thưởng. Ngày lễ lớn như Quốc Khánh của Pháp, hay lễ Quốc Khánh của ta, mỗi nường bắt không dưới hai mươi anh, vừa Lê Dương vừa Ma Rốc, vừa Tây đen gạch mặt. Gần đây, nhận thấy các chàng di “ăn khuya” như thể thường mắc bệnh phong tình, các quan Tây đã yêu cầu những nhà thương An Nam phải có riêng phòng thưởng xuyên khám bệnh cho các Nường.

Một hôm, vì tò mò muốn có tài liệu xác thực về cuộc đời làm đĩ của các nàng, tôi mon men vào Nhà Thương lớn Hà Nội. Trình thẻ Nhà Báo mới một thầy y sdtá để xin được thong thả bắt chuyện với những ả đứng đường đến khám bệnh. Tôi chọn một em vừa xinh, vừa trẻ, vừa duyên dáng, cô ta lai có vẻ mới vào nghề, và không thuộc thành phần bần cố nông, từ quê lên tỉnh. Tên nàng là Thúy Anh. Tên Tây: Marie. Thoạt dầu, Marie có vẻ không muốn bắt chuyện với tôi, vì lâu nay nàng chỉ giao thiệp với những chàng mắtxanh mũi lõ. Nhưng nhờ lôí nói chuyện thật tình, pha chút tiếu lâm của tôi, thoáng chốc tôi chiêm ngay cảm tình với người đẹp.

VN88