VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Em bảo rất hách dịch (Em chúa ghét những anh chàng nham nhở An Nam-Mít. Cứ gặp gái, là xô tới tán tỉnh một cách vô duyên, sàm sở. Chỉ cần nghe một câu thôi là em muốn tặng cho hắn cái tát. Ai quen với hắn hồi nào, mà cứ hễ gặp là hắn phun ra: em ơi, em xinh quá. Nhà em ở đâu? Cho phép anh đưa về nhé? Giời ơi đời anh một được một giai nhân như em, có nhẽ anh chả phải mơ ước gì hơn).

Thế đấy, nó suồng sả thế nào. Mà quái lạ, anh nào gặp em, cũng chỉ t~n một câu nhàm chán như nước ốc, giống hệt không khác. Nói thực, thà em đi lấy Tây. Chúng nó có tán tỉnh thì cũng có tý văn chương, nghe dỡ bực mình. Cần nhất là khi vào phòng, lên giường. Giời ơi, không mê rồi cũng phải mê. Không yêu rồi cũng phải yêu.

Đã làm Đĩ thì chị nào cũng vì chữ dâm mà ra. Khoan nói chuyện hoàn cảnh. Có thiêu gì chị tàm đ đã hơn mười năm, đã nên nhà nên cửa, đã ăn nên làm ra. Đến bây giờ vẫn còn bám theo nghiệp chướng. Hnh như đã vướng vào nghề này, đã quen ngủ mỗi ngày với năm sáu đàn ông, không chị nào có thể ngồi không, dù có nhiều tiền. Em có con bạn xui xẻo bị bắt vào bót mất hơn tháng. Khi em vào thăm, nó chả than gì hơn là thèm dàn ông quá. Nó bảo những đêm nằm nhà lao, nó không tài nào chợp mắt được. Lúc nào cũng bắt nhớ những lần di khánh, nhảy dù với bọn lính Ma Rốc. Nó bảo thèm làm tình đến có khi ứa cả nước mắt. Thèm kịch liệt. Thèm đã man. Nó sẵn sàng cho bọn cai tù chơi miễn phí. Thế nhưng như em đã bảo, là các anh An Nam chả đi đến đâu, cả về sức vóc lẫn nghệ thuật làm tình. Nó chỉ mong sớm ra khôi tù, bay ngay lại Hồ Hoàn Kiếm, tìm bất cứ thằng gạch mặt nào, đưa nó ngay đến Nhà ngủ làm một trận cho đã thèm. Đó, đó là nỗi ước mơ thầm kín nhấtcủa bọn em. Anh tưởng đứng đường rước khách như thế giữa trời rét căm căm của mùa Thu, bộ không nhục à?

VN88