Nhưng không hiểu sao, hằng ngày, khi chiều đến, đèn đường đã lên, phấn son xong, là em vội vàng tròng vào cái áo đầm, khoác lên người chiếc măng – tô, vẫy xe kéo ra bờ Hồ. Không phải em cần tiền. Bạn với em lâu ngày, anh sẽ biết hiện em làm chủ bao nhiêu căn nhà ở Hà Nội. Em ra bờ Hồ là để thỏa mãn mục đích duy nhất: hìm tình. Bọn chúng em, gặp nhau, câu chào hỏi đầu môi là: Hôm nay mày được mấy dù rồi? Thích lắm nhà báo ạ. Phải chi anh là phái nữ và từng làm cái nghề như em, may ra anh mới hiểu thấy những gì em đang diễn tả…
Tôi xếp tờ báo, nằm thẫn thờ với bao nhiêu ý nghĩ táo bạo của ả giang hồ tên Marie. Sao cô ta may mắn, được tâm sự cởi mở, với ông nhà báo Nguyễn Tuân? Còn tôi, đã cưu mang một mình, với giường chiếu và căn phòng cô đơn? Có hai bà chị đã vào Đại học, đôi khi tôi xa gần trình bày nỗi khổ tâm của tuổi trưởng thành trong tôi. Hai chị gạt nhanh, vẫn cho tôi là một trẻ con. Ncn tôi phải thu hình sống cuộn vào vỏ vô hình như con ốc, Tôi tự cho phép mình thỏa mãn bất cứ gì thân thể tôi đòi hỏi. Năm mười lăm, năm mà hạ bộ của tôi đã mọc đầy lông như người lớn. Tôi bắt đầu có kinh năm mười hai, và lông lồn cũng mọc tử đó. Bên ngoài, thânthể tôi trông bìnhthường như mọi đứa trẻ khác. Nhưng bên trong là một núi lứa. Nó tàn phá. Nó nung nấu bao nhiêu điều mơ ước thầm kín, mà hung tàn như Hỏa Diệm sơn. Quả thực, tôi không bị ảnh hưởngtý nào báo khiêu dâm từ năm mười hai tuổi đến năm mười lăm. Thế nhưng tại sao tôi cứ thỉnh thoảng nhìn trộm một cậu học trò. Hay tôi mơ ước có ai đó chợt hôn lên má tôi một cái. Hoặc tối đến, lật tập ra học bài, sẽ bất chợt tìm thấy bức thư tình nhỏ, của ai cũng được, cho tôi đọc thỏa thích vân vân…