Chị Loan cầm tay em đe vào hột le của chị, bảo em dùng hai ngón tạy se nhè nhẹ. Hai ngón tay em ướt dầm. Chị bắt đầu nói những câu thật buồn cười, mà em không dám như:
– Hà Nội ơi, người thấy em đang thèm một bài nhạc, một đoạn thơ tình, cho em đừng khắc khoải nhớ nhung nữa. Vào trong em đi, khoảng trống hoang vu đó của em mênh mông như rông Thu bàng bạc… Vào điHà Nội, đừng để em cô đơn, có thể thành người mất trí…
Đấy đại khái như thế. Chị nói liên tu bất tận, cho đến khi ngón tay em được chị cầm đưa xuống gần cửa mình. Chị Loan ngưng nói vđ vẩn, mà bảo gấp em:
– Bảng, thử cho một ngón vào trong chị ngay đi. Đấy em ơl. Thích quá. Thụt mạnh đi Bảng. Có nghe nước của chị túa ra không? Ôi, vô cùng thần tiên. Cho thêm một ngón nữa được không” Một ngón ít quá. Đấy, mạnh hơn tý nữa. Giời ơi, chồng tôi đang làm lồn tôi tê tái này.
Chị Loan hẩy cái lồn lên theo nhịp thụt của tay em. Nước đâu mà nhiều thế Bỗng, chị hình như không nhịn được nữa, lôi em nằm hẳn trên chị, và nói:
– Chúng mình làm gấp chuyện vợ chồng, anh ơi. Em chịu hết nổi rồi.
Nói xong, chị Loan lòn tay xuống cầm chim em, cho thằng nhỏ vào cửa mình của chị. Hai tay chị nhấn mông đít em xuống. Em nghe chim mình ngập sâu vào Hơi nóng của lớn chị, chất nước ươn ướt, làm em, một lần nữa, tái tê cùng cực. Không đợi chị bảo, em cúi xuống tìm môi chị hôn nồng. Em chưa biết nắc, nên chị Loan chủ động, lắc xàng cái mông đít. Em cũng la gào, chị ấy thì vang lên những câu vô nghĩa.