VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Em liều mạng, cho mồm vào lồn chị. Cũng bắt chước chị, dùng đôi môi rà nhè nhẹ như chị đã làm cho chim em. Mùi nước lồn bốc lên thơm ngay ngáy. Và rồi em tự động dùng lưỡi liếm quanh lồn. Quả tình chưa từng bú lồn và chưa từng được chỉ bảo, mà sao tự nhiên em biết hết. Khi em dùng đầu lưỡi nhọn ngoáy mạnh hai mép lồn, chị Loan ểnh ngược cả phần dưới lên không trung, và mồm la chí chóe như lợn bị thọc huyết. Em hiểu là ưùnh đang cho chị lên cung trăng. Nhưng chả dữ tợn bằng khi em ngậm hẳn vào hột le và nút thật êm đềm. Chị Loan, hai tay bóp mạnh hai trái vú, nước mắt ràn rụa ra, mặt nhăn như khóc. Sợ quá em ngừng lại hỏi gấp:
– Có sao không hả chị? Sao, em có làm chị đau không?
Thay vì trả lời êm đềm, chị quát to:
– Đồ khốn nạn, sao lại ngưng ngang xương thế? Người ta đang thích thú tận càng, có biết không? Làm ơn tiếp tục cho chị đi em. Giời ơi thích quá, thích quá? Thế là em lại cắm mồm vào bú tiếp. Chị Loan dùng hai đùi kẹp cứng đầu em, làm hai tai em lùng bùng chẳng nghe thấy gì nữa. Vì nước chị ra nhiều quá trong mồm em, em phảinuốt hết mấy lần. Em hơi ngước nhìn lên. Mặt chị lại đầm đìa nước mắt, và nhăn nhưđau khổ. Em mặc kệ, không thèm hỏi nữa, cứ thế em làm tới. Càng lúc càng thiện nghệ. Hai tay chị cho xuống vò đầu tóc em. Và cuối cùng chị gần như bất tỉnh khi em thọc trọn chiếc lưỡi vào bên trong lồn chị. Em nghe toàn thân chị rung mạnh, mặt chị đỏ bừng. Hai lông mày dúm lại. Bụng chị nhảy lên bừng bực…
Chị Loan nói giống như khóc:
– Bảng ơi, chị xuất này. Chị đang ra đấy em. Phải liếm cho bằng hết, đừng bỏ một giọt nào nhé cưng. Ôi còn ra nữa, ra nữa. Sướng không thể tả được bé ơi…

VN88