VN88 VN88

Chuyện tình thời chiến tranh

Đấy chỉ nghe giọng nói không.thôi, em cũng thừa sức biết đó là ai. Giọng nói mà hằng ngày em nghe không dưới ba bốn lần, nhất’ là những lần sai em đi mua báo. Chị Ngọc! Biết rõ mười mươi như thế, mà em vẫn cứ vờ gọi: “Chị Loan ơi, tốl nay haichị em mình địt tới sáng nghe chị. Cố giữ, đừng để em ra sớm, mất thú nhé. Địt một lúc, em sẽ lại bú lồn cho chị thích. Chị la như vừa rồi em nghe sướng lỗ tai quá. La nữa đi, chị Loan?”

Chị Ngọc hoàn toàn tưởng đã đánh lừa được em. Vì chị không nghĩ một thằng nhà quê, nhỏ tuổi lại có thể nhận được sự khác biệt giữa chị và chị Loan. Như em nói, địt được một lúc, em tự động rút cặc ra, tụt xuống, banh lồn chị ra, xin bú. Chị Phúc có biết gì không? Chị ấy bảo em nằmngửa ra cho chị ấy đặt lồn lên mặt em. Em ngoan ngoãn vâng lời. Giời ơi, lông lồn chị ấy dày, rậm hơn của chị Loan nhiều. Chị nhận cả miệng lồn thật sát vào mồm em. Thích quá, em chỉ biết le lưỡi ra mà bú. Có lúc em ngộp không còn thở được nữa, phải đẩy cao mông chị lên mà thở. Cả cái lồn ướt nhẹt nước, đã trịn khắp mặt em từ trán, mắt, mũi, cằm. Chị lại gào thét dữ tợn:
– Bú khỏe vào đi em. Chị thích quá. Thích còn hơn lúc chị địt với mấy sĩ quan Pháp. Tụi Tây trắng coi vậy mà có đứa còn yếu hơn người Việt mình đấy Bảng ơi.
Ngày nào cũng lên phòng địt với chị, bao nhiêu tiền lương lĩnh được dưới sở Công Chánh, chị sẽ cho em hết…
Em phát cười một tràng ngắn. Chị hỏi sao cười?Em không trả lời đúng, mà phịa ra:
– Chị không tiếp tục học ngành bác sĩ hay sao, mà phải sang làm việc sở Công Chánh?

VN88