Nghe nỗi ước ao của Bảng, tôi càng thích thú muốn khai thác thêm cho mẹ tôi nghe:
– Ở đời, chỉ sợ mình không thích, không ước ao, không muốn. Còn đã thích rồi, thếnào cũng có cơ hội. Em đừng lo. Như chị đây nầy. Chị từng hầng đêm mơ ước ngủ với trẻ con, nhỏ thua mình vài tuổi. Không ngờ hôm nay mộng đã thành sự thật. Đụ thêm nữa đi Bảng. Thếnào em sẽ có ngày được người lớn tuổi gọi đến phòng… không những cho thử… mà còn có thể làm nhân tình vĩnh viễn.
Bảng cười khoái chí. Tôi lại liếc hé lên mẹ tôi. Hai người trên đó nhìn nhau cười tủm tỉm vẻ thích thú. Thằng Bảng đang nắc hùng hục, bỗng ngừng lại hỏi tôi cách bất ngờ.
– Thế nhưng, già là già thế nào, khoảng độ bao nhiêu tuổi? Mà già rồi, họ còn ham thích gối chăng như bọn mình không?
– Chị nghĩ là dù già, họ vẫn còn thích chuyện tình dục chứ. Nói thực với em, lúc về già, thếnào chị cũng kiếm một thằng trẻ tuổi như em.
Chiều hôm đó, sau khi tôi với Bảng đã thỏa thuê với trận làm tình, thì.đến giờ cơm. Tôi nghe mẹ gọi: “Phúc ơi, xuống nhà ăn cơm.” Tôi tô điểm một tý cho da đỡ nhợt nhạt, và chạy xuống, vờ như chẳng có gì xảy ra suốt cả buổi chiều với Bảng. Để ý, tôi thấy hai Chị Loan và Ngọc thầm thì, to nhỏ gì với nhau trong khi bày bát đũa, thỉnh thoảng cười rúc rích. Chị Ngọc nói trước:
– Khiếp, hôm nay mẹ cho cả nhà ăn sang thế. Vịt tần này, cá chiên, bao tử nhồi nấm, lại có món chả thịt nướng ăn với bún… Hay mẹ ăn mừng việc gì phải không?
– Chả ăn mừng gì cả. Lâu cũng phải cho các con ăn vài món tẩm bổ cho lại sức chứ. Mẹ và bốmầy thì không cần. Chỉ có các chị đang tới tuổi dậy thì… Không ăn bổ dưỡng thếnây, cỏ mà xanh xao, vàng võ đi đấy à? Mẹ tôi đáp.