Mặt mẹ tôi bỗng hồng hẳn lên. Cứ mỗi lần nói đến chuyện gì liên quan đến tình dục, thì y như rằng mẹ có phản ứng xúc động. Tôi nhìn mẹ, rồi che miệng, cười chúm chím một mình.
– Mẹ vẫn chưa hiểu gì hết. Chuyện Philip của mẹ, và chuyện Bảng của con? Nghĩa là sao?
Dạ nghĩa là, lúc nãy con nói Bảng một lần nữa “Em nghĩ sao nếu có mộtngười lớn tuổi cầnem, muốn em làm chuyệntình dục?” Bảng cười cười, rồi nói dứt khoát với con “Em đã bảo em chưa từng nghĩ đến. Nhưng nếu có dịp, em cũngthử một lần cho biết? Mẹ nghĩ sao về lời nói đó của Bảng?
Mặt mẹ tôihồng hơn lên, nhưng vẫnvờkhông hiểu, và nói bâng quơ:
– Cậu ấy nói dễ hiểu quá, có gì con phải hỏi. Cậu bảo nếu có dịp cũng muốn thửmột lần cho biết.
– Đấy đấy là lý do con đến thãm mẹ tối nay. Con còn nhớ mẹ bảo Philip nói như thế này: “Cuộc đời quá nhàm chán, êm đềm, như dòng nước trôi xuôi. Sao ta không tạo cho nó chút sóng gió, chút thú vị, để sống, mà cứ như chiếc lá trôi theo dòng nước?”
– Mẹ biết con muốn nói gì. Nhưng… nhưng Bảng còn bé quá. Nó chỉ vừa với tuồi con. Chứ với Ngọc và Loan thì hơi chênh lệch. Còn nói gì với mẹ… tuổi đã bốn hai.
Tôi hiểu cách trả lời bóng gió của Mẹ. Mẹ nói một cách, mà gương mặt diễn tả một cáchkhác. Tôi tinh ý, bắt được mạch bà, vì hômtuần trủớc, khi kết luận mẩu
tâm tình của bà ở NamĐịnh, bà có nói một câu: “Lúc chiều xemcon với Bảng làmtình, mẹ chẳng có gì thắc mắc. chỉ có mỗi một câu nói bất hủ của con hỏi Bảng: có khi nào em nghĩ là sẽ làm tình với mộtbà cụ không?”
– Ăn thêm miếng bánh nữa đi con. Năm nay Hiệu Đông Hưng làm bánh nướng ngon tuyệt. Mẹ tảng lờ.
– Mẹ vẫn chưa trả lời cho con biết về Bảng… Tôi hỏi.