Câu nói của mẹ tôi như mở cho Bảng lối đi thênh thanh, không cần đè dặt, e ngại. Hắn khóa chặt cửa xong, tiến lên hai bước về hướng chiếc giường sang trọng, nơi mẹ tôi đang ngồi dựa lưng vào những thanh đồng sáng ngời kiểuY. Mẹ tôi đã tắt cây đèn trấn, vặn hai ngọn đèn ngủ nhỏ. Căn phòng trông hữu tình và lãng mạn hơn hồi nãy. Bà lại cổi chiếc áo dạ lông, chỉ còn mặc chiếc áo ngủ kimono màu xanh dương. Nhờ máy sưởi tỏa hơi ấmkhắp phòng, mà Bảng vững lòng hơn.
Mẹ tôi hơi trở mình để Bảng thấy bên trong bà chẳng có mảnh áo lót. Nó đứng như thầng Mán trên rừng mới xuống tỉnh. Mẹ tôi hất đầu một cái, tóc đen xõa xuống, làm khuôn mặt đẹp thâm trầm của bà nổi bật lên những nét tình tứ. Bảng vẫn còn đứng cách xa cái giường đến một thước. Hắn không biết phải thưa chuyện gì, hay làm cái gì cho đỡ ngượng. Đã đành được tôi cho biết trước là đến để phục vụ cho mẹ tôi…nhưng nhìn dáng sang trọng,’đài các, kiêu sa của mẹ tôi thằng bé bỗng cứng họng ngang xương. Thấy thế mẹ tôi mở lời:
– Đứng gần lại đây chút nữa, được không?
– Thưa bà cho phép, con mới dám.
Mẹ tôi lại nhoẻn cười như đóa hoa, để cậu bé yên trí hơn. Bà lái ưỡn cái ngực la phía tru”ớc một tý, làm Bảng gần như muốn lác mắt. Vì bộ ngực mẹ tôi nhô lên, không áo lót, hai nuốm màu nâu, cộm hẳn lên, làm hai chân cậu bé hơi run. Mẹ lại nhắc thêm lần nữa a, sao… sao… anh vẫn đứng xa thế. Lại gần tý có được không? Người ta đợi đã bao lâu rồi… Đêm nay Bảng, anh Bảng với… với… em, chúng mình… sẽ say ngất một đêm nhé?
Chưa có câu nói nào mời mọc, gợi tình hơn như thế nữa. Bỗng cái quần cộc của Bảng nhô lên, biểu dương sức sống, sức trai mới lớn… Mẹ tôi nhìn sững, không chớp mắt, nói:
– Giời ơi xinh quá, hấp dẫn quá. Cái gì trong quần của anh cộm lên một đống thù lù thế. Đứng gần lại cho em nhìn kỹ tý có được không?