Liên mời Thanh sang nhà để hướng dẫn trên máy vi tính cách xử lý các bản nhạc theo ý riêng của mình.
Nhà Liên, một căn nhà khép kín, tĩnh lặng. Chiếc máy tính được đặt trong phòng trên gác hai.
Liên đã có chồng chưa có con, chồng Liên công tác xa nhà thường xuyên. Tối đó chỉ mình Liên ở nhà, Thanh đến sau một chầu chè nước với những câu chuyện vu vơ, không chủ định dưới phòng khách, họ cùng nhau lên gác hai.
Ngồi bên Thanh, trong Liên có một cái gì đó lâng lâng đến khó tả, một cái gì đấy mơ hồ, xa xăm lắm. Nên dù là một cô gái bạo dạn, Liên vẫn như một kẻ thỗn thờ, một kẻ vụng về. Liên cố cưỡng lại, cố dằn lòng mình…
Thanh hướng dẫn Liên các thao tác trực tiếp trên máy. Lời thanh mới truyền cảm, mới hấp dẫn làm sao, trong lời hướng dẫn thỉnh thoảng Thanh lại điểm những câu tếu táo, hài hước, vui nhộn. Còn Liên, những lời của Thanh như một cái gì đó thật tươi mát cứ thấm dần, thấm đẫm trong Liên để cái ham muốn, cái gì đó mơ hồ xa xăm cứ trỗi dậy, trỗi dậy mãnh liệt trong Liên …
Ôi ! Giá mà … Giá mà … Ý nghĩ ấy càng làm Liên vụng về hơn, lúng túng hơn bên Thanh.
Nghe Thanh giảng mà Liên như kẻ mụ mị, lời của Thanh câu được câu chăng vào tai Liên, thao tác thực hành của Liên cứ nhầm lẫn liên tục để Thanh phải ngạc nhiên, phải đưa ra những câu bông đùa, hài hước với những cái vuốt tóc trên đầu Liên để xua đi cái vụng về của Liên.