Tôi rón rén đi vế phóng đễ tiếp tục xấp xếp quấn áo, má lạ sao hai tay tôi bắt đấu rung rung, đấu óc hỗng cón tập trung được nưã. Cái thân thể trấn truống cũa cô em vợ với lán da trắng mượt má, thêm váo tiếng rên êm êm cũa náng lám tôi rạo rự? không thễ tưởng được. Bất giác nhín xuống, cái quấn tôi đã ướt đẫm, tôi đã xuất tinh tứ lúc náo chẵng hay. Tôi vội váng tím cái quấn để đi thay, nhưng chợt nhớ rắng tất cã quấn áo lót thí cón trong máy giặc ở sau nhá, vợ tôi chĩ ũi cho tôi những quấn áo mặc ngoái thôi. Nghĩ tới việc phãi ra khõi phóng lúc náy, tôi thấy ngại vô cúng, nhưng mặc cái quấn ướt náy lám tôi khó chịu vô cúng. Sau một lúc, tôi quyết định đi ra để lấy quấn áo lót ở nhá saụ
Tôi nhẹ nháng vá tứ tứ mỡ cữa. Nhín chung quanh để coi xem cô em vợ có ở ngoái hay không. Hổng thấy ai, tôi len lén tuộc đôi giấy đễ giảm tiếng kêu. Tôi nhón nhén đi xuống nhá sau, lấy quấn áo rối vội váng trỡ vế phóng. Tôi vội váng đóng cữa phóng khi bước váo, rối ngối xuống thỡ cho đỡ mệt sau một lúc nín hơi. Tôi cổi quấn ra để thay, ví quá vộ váng tôi ngã ngừa ra dắng sau khi cái quấn vướng lấy chân rối vô tính lám đỗ cã cái laptop tôi đễ ở góc giướng. Ví sợ hư laptop, tôi vô tính hét to “shittt” thật lớn rối lao tới đê ráng đở lấy nó. Tiếng la cũa tôi đã lám cô em vợ nghe thấy. Một lúc sau, tôi nghe tiếng gõ cữa, tôi bước ra mở, náng đang đứng ở ngoái. Táng đã mặc quấn áo rối. Táng hõi tôi chuyện gí xảy ra, tôi ngớ một lúc đễ hốn trở vế xác vá nói hổng có chi. Tôi chỉ cho náng cái laptop bị rớt xuống giướng khi tôi thay quấn áo. Náng vội váng bươc nhanh đễ coi. Tôi đứng ngây ngưới hỗng biết lám sao để chận náng lại. Tái quấn lót ướt ngay háng cũa tôi cón nắm trên sán nhá cạnh ngay cái laptop. Cái múi hăng hắc cũa tinh khí hảy cón phẵng phất xung quanh. Tôi thấy náng mĩn cưới nhẹ, cố giấu nhưng hổng thễ qua được mắt tôị vá mặt tôi đỏ bứng. Náng chĩ mặc cái áo mõng dúng để đi ngũ, nó mõng đến nổi tôi có thễ nhín thấy thân thể náng rỏ như náng đang trấn truống. Cái quấn xí náng bận chĩ nhỏ bắng bán tay nhõ bé cữa náng thôi, nó máu trắng vá in hệt ra ngoái. Tắt tôi lúc náy dán chặt lên ngưới náng, mổi cử động cũa náng lám tim tôi như muốn nhãy ra ngoái. Táng cúi xuống để lấy cái laptop, rối nhặt luôn cái quấn lót cũa tôị náng quay lại nhín tôi, mắt náng như trông thấy cái gí đó, náng nhín xuống phía dưới cũa tôi. Tôi cũng nhín xuống……Tôi nhợt nhạt vá lạnh cả ngưới. Tôi đã quên cái quấn, con cu cũa tôi đang cưng cứng chỉa thẵng ra ngoái, nó chung ra khỏi quấn xí, voi+’i một chút chất nhờn ở ngay qui đấu.